Tác giả: An Yên
ĐOẠN 31 – KẾT ( KHÔNG CÓ NGOẠI TRUYỆN)
Thục Khuê ngơ ngác nhìn anh:
– Khánh Hiệp …sao.. sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh đang ở Hàn Quốc sao?
Nhưng nhìn bộ dạng của anh thì Khuê lại không chờ anh trả lời mà nói tiếp:
– Anh đừng nói là vừa từ sân bay về thẳng đây nhé?
Hiệp đưa tay xoa đầu Khuê, ánh mắt dù còn chút mệt mỏi nhưng lại chan chứa những tia vui vẻ:
– Thục Khuê là thông minh nhất. Em nói đúng rồi đấy!
Khuê tròn mắt:
– Thật hả? Sao anh không về nhà nghỉ ngơi?
Hiệp cười:
– Anh muốn đến đây nghỉ có được không? Em không tính để anh vào nhà ư?
Mặt Khuê lộ rõ vẻ xấu hổ:
– Em quên mất… vì em ngạc nhiên quá. Nãy em nhìn qua mắt thần còn nghĩ nhầm cơ, vậy mà vẫn mở cửa mới hay chứ! Anh vào nhà đi ạ!
Khánh Hiệp nghiêng nghiêng đầu nhìn cô:
– Vậy là nghĩ nhầm mà vẫn mở cửa? Chẳng hay vì em cũng nhớ anh?
Thục Khuê ᵭάпҺ nhẹ vào tay anh rồi đóng cửa lại:
– Vớ vẩn! Anh đã ăn gì chưa ạ?
Hiệp vừa bước lại vòi nước rửa tay rửa mặt vừa nói:
– Anh chưa. Em cũng thế còn gì!
Khuê hỏi:
– Ơ, sao anh lại biết?
Hiệp cười, một vài giọt nước tгêภ tóc anh trông thật quyến rũ:
– Em vừa nói đấy thôi. Đùa đấy, anh đoán em chưa ăn vì tuần này em xin làm thêm thứ bảy để cho xong việc, sang tuần em sẽ nghỉ mấy ngày để về quê nên anh đoán là em đi làm về, dọn nhà rồi tắm rửa, chưa kịp ăn gì, thế thôi!
Khuê cười tươi, trong lòng chợt thấy vui vẻ vô cùng:
– Sếp chuẩn quá, đúng luôn!
Hiệp ʇ⚡︎ự nhiên đưa tay day day mũi cô:
– Sếp, lại sếp!
Khuê hơi bất ngờ trước hành động thân mật đó, nhưng cô không hề bài xích mà thấy lòng mình vui vẻ rộn ràng. Hiệp nói:
– Con ở quê với bố mẹ hả em? Tuần sau hai đứa có ra Hà Nội luôn không?
Khuê liếc anh:
– Con em, bố mẹ cũng của em, ai cho anh gọi như vậy?
Hiệp ngồi ra ghế, ʇ⚡︎ự rót nước uống rồi nói:
– Anh gọi dần cho quen!
Khuê ngồi đối diện anh và nói:
– Anh ʇ⚡︎ự tin quá nhỉ? À, em về quê mà bận mấy việc quan trọng, với lại mấy tháng rồi mới được về nhà, em mải đi chơi nên quên suy nghĩ việc của anh rồi.
Hiệp chưng hửng:
– Thục Khuê, không phải chứ? Em đã hứa rồi cơ mà?
Khuê vênh mặt:
– Ai bảo anh trêu em!
Khánh Hiệp bước lại ngồi cạnh cô:
– Thôi, giờ anh nấu ăn hoặc đưa em đi ăn để chuộc lỗi nha!
Như nhớ ra điều gì, Thục Khuê nói:
– Nhắc đến ăn em mới nhớ, lúc chiều chị Hoa đưa cho em một con gà. Chị bảo là có ai cho chị hai con, gia đình chị ăn không hết nên đã làm sạch sẽ rồi đưa cho em một con. Mà em đã dọn tủ lạnh vì mấy ngày tới không ở đây, nhưng tấm lòng của chị mà, nên em nhận. Giờ em đưa ra, lấy một nửa nấu miến cho anh ăn nha!
Khánh Hiệp gật đầu:
– Được, nhưng em ngồi đấy để anh làm, mình cùng ăn!
Khuê nói:
– Lúc nãy em đùa thôi. Ai lại bắt anh nấu ăn? Em quen bếp hơn mà!
Hiệp đứng dậy, đi lại tủ lạnh lấy gà và nói:
– Anh cũng quen rồi, ngồi đó đi!
Vị chủ tịch thoăn thoắt chia gà ra, rửa miến rồi nhìn sang Khuê đang lăng xăng bên cạnh:
– Em lại ngồi đi! Ở đây, anh nóng ruột lại bắt trả lời đấy!
Khuê xoa xoa bụng:
– Em đang đói, lát nữa ăn xong em trả lời, được không ạ?
Hiệp mỉm cười:
– Được rồi, anh chờ hơn mười năm còn được, mấy chục phút có là gì đâu. Anh cũng báo với bố mẹ rồi. Hai người vui lắm!
Khuê lại tròn mắt:
– Hả? Em có nói gì đâu mà anh lại báo với hai bác?
Hiệp nói:
– Vậy giờ anh cứ ăn chực nằm chờ ở đây, khi nào em đồng ý mới thôi!
Trời, Chủ tịch ép người kiểu gì vậy? Nhưng mà nghe anh nói, Khuê lại thấy vui ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Có lẽ trái tιм cô chưa nguội lạnh hoàn toàn và tư duy của cô cũng không chậm đến mức chẳng nhận ra là hình ảnh của Khánh Hiệp đã bước vào trái tιм mình mất rồi.
Hai bát miến gà thơm phức được đặt xuống bàn ăn. Thục Khuê hít hà rồi nói:
– Ngon quá!
Hiệp đưa đũa và thìa cho cô rồi nói:
– Anh sẽ nấu cho em nhiều món ăn ngon nữa!
Khuê cũng công nhận chủ tịch Khánh Hiệp nấu ăn miễn chê, còn tranh luôn phần rửa bát của cô. Xong xuôi, cùng ngồi uống nước, cô nói:
– Hai anh chàng hôm nay chắc đi chơi quên gọi điện cho mẹ rồi!
Hiệp nói:
– Trẻ con mà, em cứ để con vui chơi cho thoải mái. Mà không gọi cũng hay, anh sẵn sàng lắng nghe rồi đây.
Khuê không nhìn thẳng Hiệp, cô nói:
– Anh cũng biết hoàn cảnh của em rồi. Người đó đối với em dù có thế nào cũng là người mà em đã yêu đến khắc cốt ghi tâm. Tuy nhiên, em nghĩ anh nói đúng. Chúng ta là duyên phận trời ban, vì thế em quyết định cho bản thân mình một cơ hội nữa cùng với anh.
Đôi mày của Khánh Hiệp giãn ra, anh nói:
– Thục Khuê, cho anh ôm em được không?
Khuê chủ động choàng tay lên cổ anh:
– Dạ được!
Khánh Hiệp ôm lấy cô thật chặt. Giờ đây, đó là cái ôm của tình yêu, của trái tιм đợi chờ hơn mười năm trời cho một hình bóng. Có lẽ đến đá cũng phải mòn trước tình yêu của anh nên đã tạo cho anh cuộc gặp gỡ trở lại với cô. Anh thơm lên trán Khuê và nói:
– Thục Khuê, anh yêu em. Cảm ơn em đã chấp nhận anh.
Khuê đặt ngón trỏ lên môi anh:
– Ngốc ạ. Em mới là người cảm ơn anh vì đã chấp nhận em chứ!
Hiệp rút điện thoại nói:
– Để anh báo với bố mẹ. Giờ này hai người chưa ngủ đâu.
Khuê cười, trông anh như một đứa trẻ đang muốn khoe món quà vừa nhận được vậy. Cuộc gọi video vừa kết nối, Khuê nghe giọng của bố anh – người từng là chủ tịch tập đoàn:
– Con đến nơi rồi à? Đã ăn gì chưa?
Bác là người Hàn Quốc nên tiếng Việt hơi lơ lớ. Khánh Hiệp kéo Khuê lại sát vào mình và nói:
– Con đến từ lúc nãy ba ạ, con mới ăn tối cùng con dâu của ba nè!
Bố anh có tên tiếng Việt rất hay – Khánh Hưng. Ông quay sang chào Khuê:
– Ồ, Thục Khuê, lâu năm quá rồi. Con còn nhớ ta chứ? Vậy là chúng ta sắp thành người một nhà rồi!
Khuê cúi chào ông Hưng:
– Dạ cháu chào chủ tịch ạ!
Ông cười hiền từ:
– Sao lại chủ tịch? Là ba chứ!
Bỗng một âm thanh vang lên:
– Đâu đâu, con dâu của tôi đâu rồi? Mẹ Hiệp xuất hiện trong khung hình, trông bà thật phúc hậu. Khuê chào bà, mẹ anh – bà Minh Huệ mỉm cười:
– Xinh quá! Thảo nào Khánh Hiệp chả thể yêu ai được nữa!
Khuê tỏ ra ái ngại. Câu nói ấy cô nên hiểu thế nào đây? Là khen cô hay trách cô khiến anh phải chờ lâu? Cô lúng túng:
– Dạ vì….cháu cháu… cũng không biết là…vì cháu đã ….
Nhưng bà Huệ ngắt lời cô:
– Mẹ biết rồi, Duy và Toàn rất đáng yêu, ba mẹ đã xem ảnh rồi. Hai đứa bé sẽ là cháu của chúng ta. Con yên tâm, thời đại nào rồi, chúng ta phải tân tiến lên chứ! Vợ chồng là duyên nợ, không nên nghĩ đến những chuyện không vui …
Thục Khuê bất ngờ đến nỗi nhìn lên Khánh Hiệp :
– Hiệp, anh véo em một cái xem có phải em đang mơ không?
Hiệp búng mũi cô:
– Ngốc ạ, mơ với mộng gì, có đau không?
Khuê lắc đầu:
– Không đau nhưng em cảm nhận được!
Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày nào đó mình lại có được một hạnh phúc bất ngờ như vậy. Một sự đồng thuận hoàn toàn từ gia đình anh khiến cô nghĩ mình mơ. Tiếng ông Hưng vang lên:
– Vợ à. Em xem anh lên may bộ vest mới màu gì, ngày mai em cũng đi may Hanbok kẻo không kịp, chúng ta còn về Việt Nam may áo dài nữa, áo dài phải may ở Việt Nam mới đẹp.
Bà Huệ mỉm cười:
– Dạ đúng rồi, ngày mai em sẽ đi may Hanbok.
Rồi bà nói với Hiệp:
– Khánh Hiệp, con phải nấu nhiều món ngon cho Khuê, chăm sóc con bé ʇ⚡︎ử tế để mặc áo cô dâu cho đẹp. À, hôm nào con đưa con Khuê sang nhà chị Hằng chơi, chắc chị vui lắm. Rồi khi nào con định về gặp ông bà bên ấy?
Hiệp nói:
– Dạ, ngày mai Khuê về quê, con sẽ xin về luôn ạ. Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc Khuê chu đáo mà!
Bốn người trò chuyện một lát rồi tạm biệt vợ chồng ông Hưng. Khuê nhìn sang Hiệp:
– Ai cho anh về theo hả?
Hiệp ngả người ra ghế, mặt lim dim. Anh dường như không nghe câu hỏi của Khuê mà nói:
– Anh buồn ngủ quá!
Phải rồi, anh bay từ Hàn Quốc sang đây còn chưa kịp nghỉ ngơi gì. Nhìn thương ghê! Khuê nói:
– Anh về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai sang đây mình cùng về nhà bố mẹ em.
Hiệp vẫn không mở mắt, miệng lẩm bẩm:
– Giờ anh buồn ngủ quá, sợ không tỉnh táo lái xe được ấy!
Ừ nhỉ, anh ấy có vẻ mệt mỏi lắm. Khuê lại nói:
– Để em gọi taxi nhé!
Hiệp đứng dậy, lững thững đi vào phòng ngủ. Khuê vội chạy theo:
– Này, anh định đi đâu đấy?
Nhưng người kia đã nằm ra giường và lại lim dim mắt:
– Anh ngủ chứ làm gì nữa. Em yên tâm, Anh không làm gì em đâu.
Khuê chưa kịp nói năng gì, Khánh Hiệp đã lại ngồi dậy bước ra ngoài, tắt điện rồi bế cô ℓêп gιườпg:
– Cho anh ôm em ngủ đi, hơn mười năm anh chờ giây phút này rồi đấy!
Khuê yên lặng nằm trong tay anh. Đêm ấy, cô đã có một giấc ngủ rất ngon. Mọi bão giông dường như đã dừng lại ở ngoài kia hết rồi …
Sáng hôm sau…
Khuê vừa dậy đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Cô vừa bước ra ngoài, thấy Hiệp đang mặc tạp dề nấu ăn. Vậy là anh và cô đã thực sự là một cặp rồi. Cô ôm lấy Hiệp từ phía sau:
– Anh nấu gì đấy?
Anh cũng thoải mái quay lại ôm cô, ánh mắt chất chứa niềm hạnh phúc:
– À, tối qua còn nửa con gà, anh nấu cháo vì mình về quê mấy ngày, ăn lại không ngon nữa! Anh cũng sắp xếp công việc để cùng em ở quê mấy hôm rồi. Em yên tâm nha!
Rốt cuộc tới giờ chẳng hiểu vì sao mà anh vẫn đọc hết mọi suy nghĩ của cô. Đúng là cô đang lo anh là chủ tịch mà về quê cùng cô đến mấy ngày thì công việc biết làm sao? Nhưng anh đã sắp xếp hết rồi. Khuê thoải mái tận hưởng sự chăm sóc của anh, đi vệ sinh cá nhân và ăn cháo để chuẩn bị về quê. Vì đi xe ô tô của Hiệp nên cô chẳng phải chờ đến tối ra bến xe nữa.
Miền quê hiện ra thanh bình, yên ả. Cô và anh về tới nơi đã mười một giờ rưỡi trưa, trời nắng như đổ lửa. Cả hai đi thẳng tới ngôi nhà mới xây. Vừa dừng, Khuê bước ra đã thấy mọi người đứng chờ sẵn vì ban nãy cô có gọi điện báo cùng anh về. Hai đứa bé thấy Khánh Hiệp thì lao lại:
– Cháu chào chú Hiệp!
Anh bế cả hai anh em lên rồi nói:
– Hai cậu có nhớ chú không? Nhớ thì thơm cái nào!
Duy và Toàn mỗi đứa một bên má thơm Hiệp rồi mới chịu xuống. Lúc này, thấy anh mở cốp xe và tay ҳάch nách mang ra đủ thứ quà sau khi chào bố mẹ cô. Khuê ngạc nhiên:
– Anh mua lúc nào thế? Em nhớ chúng ta có dừng xe đâu?
Hiệp nháy mắt:
– Đấy, anh mà không chuẩn bị trước thì em cũng không nhắc, không khéo anh lại bẽ mặt trước bố mẹ vợ. Anh mua ở Hàn Quốc rồi đưa sang đây.
Khuê nói:
– Không phải, gia đình em đơn giản lắm, không cần câu nệ đâu.
Hiệp cười:
– Vớ vẩn, con rể ra mắt bố mẹ vợ cơ mà.
Anh ҳάch quà vào biếu bố mẹ cô và Hoàn, quà cho hai bé nữa, rồi ʇ⚡︎ự nhiên trò chuyện với gia đình cô trong một bữa trưa vui vẻ dưới cái nắng gay gắt của mùa hè miền Trung…
Ở một góc đường, Hoàng Thế nhìn thấy Khuê bước ra từ chiếc xe sang trọng, thấy người đàn ông lịch lãm cạnh cô, thấy hai đứa con của anh ôm chầm lấy người không phải bố ruột chúng. Phải rồi, vì Thế không xứng đáng làm chồng Khuê, cũng không đủ tư cách làm cha của con Khuê. Hai đứa trẻ dù mang dòng ɱ.á.-ύ của anh nhưng chắc chắn sẽ không k.h.ố.n n.ạ.n như thế. Với sự dạy dỗ của Khuê, chắc chắn hai đứa trẻ sẽ ngoan ngoãn và ʇ⚡︎ử tế. Trong cái nắng chói chang, Thế nở một nụ cười:
– Khuê, em hãy hạnh phúc nhé! Chắc chắn rồi, vì em rất xứng đáng…
Dưới ánh nắng, bóng dáng cao lênh khênh của Thế lẫn vào trong đám bụi đường..
Một tháng sau…
Đám cưới của Khánh Hiệp và Thục Khuê diễn ra hoành tráng ở cả miền quê yên bình, cả Hà Nội và Hàn Quốc. Lần thứ hai mặc áo cưới, bộ váy cưới kiêu sa được mẹ chồng yêu quý đặt may khiến Khuê đẹp như một nữ hoàng. Khánh Hiệp lịch lãm trong bộ vest, còn hai cậu nhóc cũng mặc vest chỉn chu và cũng mẹ bước vào lễ đường. Ở huyện Q chưa có đám cưới nào được dân làng hồ hởi đến chúc mừng như thế, chưa đám cưới nào mà những nụ cười và những giọt nước mắt nhiều như thế, chưa có đám cưới nào không nhận phong bì mừng cưới nhưng người dân vẫn năn nỉ được chúc phúc như thế …Chẳng phải vì sự xa hoa mà bởi Khuê xứng đáng có được tình yêu đó sau những đau khổ, Khánh Hiệp xứng đáng có được tình yêu hạnh phúc sau những tháng năm thủy chung chờ đợi. Ở đời này, mọi con đường đều có đích đến, mọi quyết định đều có kết quả của nó. Xấu hay tốt, hạnh phúc hay khổ đau là do chính sự thiện lương trong tâm hồn mình quyết định…
P/S: Vậy là An Yên đã kết thúc bộ truyện ngắn “ lòng người”. Đây là một câu chuyện dựa theo chuyện có thật nhưng dưới ngòi bút của An Yên thì có thêm những sự pha trộn mới mẻ. Qua câu chuyện, An Yên muốn truyền tải thông điệp về sự lương thiện trong cuộc sống. Hạnh phúc hay khổ đau của mỗi người sẽ do ta sống Thiện hay ác. Chị Khuê là một người phụ nữ phúc hậu, hiền lành nhưng lại gặp người đàn ông không ʇ⚡︎ử tế. Qua câu chuyện, em đã vẽ cho chị một người đàn ông xứng đáng với sự lương thiện của chị. Em hi vọng trong cuộc đời thực, chị cũng sẽ được hạnh phúc như thế. An Yên cảm ơn tất cả mọi người đã dõi theo câu chuyện của An Yên. Trong quá trình đăng truyện, nếu có gì thiếu sót rất mong mọi người hoan hỉ.
KHÁNH HIỆP – THỤC KHUÊ