Tác giả: An Yên
ĐOẠN 29
Khuê đơ cứng mất mấy giây, mãi mới lắp bắp:
– Sao…sao cơ? Sao lại bị cháy?
Hoàn nói:
– Em cũng không rõ, em đang đóng cửa định đi ngủ thì thấy dân làng chạy ầm ầm bảo đi chữa cháy xưởng gỗ. Giờ xe cứu hoả đến rồi chị. Xưởng gỗ cháy thì mình chữa sao nổi ạ chị?
Khuê nói:
– Để chị đến xem sao!
Cô nói xong, Hoàn còn chưa kịp nói gì thì Khuê đã tắt máy. Ông Minh bà Nghĩa hỏi:
– Con, có chuyện gì vậy? Cái gì cháy hả con?
Khuê nói:
– Xưởng gỗ nhà bà nội của Duy mẹ ạ. Con tới đó xem sao, bố mẹ ngồi chơi với cháu nhé. Có gì con báo sau!
Duy nói:
– Nhà bà nội cháy ạ mẹ? Ông bà có sao không mẹ?
Khuê lắc đầu:
– Không phải đâu con, cháy ở xưởng gỗ, nhà bà không sao cả. Hai con ngoan, ở đây với ông bà ngoại, mẹ ra đó một chút rồi mẹ về nhé. Yên tâm, mẹ chỉ đứng xa nhìn thôi, có các chú lính cứu hỏa chữa cháy mà.
Duy khẽ “ dạ “ rồi ngoan ngoãn chơi cùng ông bà ngoại. Thục Khuê lấy xe máy đi về xóm cách đó hơn một cây số. Mới tới đầu làng, cô đã nghe tiếng còi xe cứu hỏa inh ỏi, cảm nhận hơi nóng hừng hực từ đám cháy của xưởng gỗ, cả tiếng la hét, tiếng gào khóc nữa. Họ ngăn từ đầu làng lên Khuê không vào được, nhưng đứng từ cổng làng cùng đoàn người dân nơi đây, Khuê vẫn cảm nhận được ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt giữa cái nóng bốn mươi độ của miền Trung. Khuê đã đọc nhiều vụ hoả hoạn gần đây nên nghe đến lửa đã cảm thấy sợ rồi. Nhưng đây là lần đầu cô chứng kiến một vụ cháy. Nhìn sức nóng lan tỏa và ngọn lửa rừng rực từ xa, Khuê thấy lòng xót xa, ʇ⚡︎ựa hồ như mất đi một điều gì quý giá. Xưởng gỗ đó không chỉ là nghề gia truyền của nhà họ Hoàng, mà còn là nơi cô đã đổ bao công sức, là nơi cô đã có cả một khoảng trời hạnh phúc và cả khổ đau. Có lẽ ngọn lửa ấy không chỉ vùi chôn những tham vọng của gia đình nhà Hoàng Thế – cái tham vọng khiến họ đạp lên cả tình thân, mà ngọn lửa đó còn chôn vùi cả những tháng năm hi sinh không biết mệt mỏi của Khuê cho gia đình chồng cũ. Phải chăng ông trời muốn khi cô bước sang một trang mới của cuộc đời sẽ không còn vấn vương chút quá khứ nào nữa, tất cả chỉ còn là tàn tro mà thôi.
Vì xưởng gỗ ở đầu làng nên Khuê đứng dừng lại ngoài cổng làng, còn em trai cô lại ở phía cuối làng đang chạy lại. Hoàn cũng cùng người dân hỗ trợ chữa cháy nhưng bất thành, đành phải nhờ đến lực lượng phòng cháy chữa cháy. Khi ngọn lửa được dập tắt hoàn toàn, xưởng gỗ chỉ còn là một đống tro tàn. Một phần, xưởng gỗ dễ cháy, một phần do trời nắng và lực lượng Phòng cháy chữa cháy đến khi ngọn lửa đã bốc quá cao mà cố gắng của người dân đã bất lực. Cũng may ngọn lửa không lan rộng do được chữa cháy kịp thời, nhưng xưởng gỗ nhà ông An thì chẳng còn gì nữa. Bà Bằng gào khóc trong tuyệt vọng:
– Mất hết rồi… mất cả rồi…
Ông An lặng lẽ ôm vợ:
– Bình tĩnh đi bà.. bình tĩnh…
Ông nói nhưng lòng ông nào yên, công sức bao đời nhà họ Hoàng, đến đời con trai ông, gia đình ông đã trở thành kẻ tệ bạc với cô con dâu hiền lành để đổi lấy tiền cứu xưởng gỗ, giờ mất hết rồi. Đứng cạnh ông, Hoàng Thế lẩm bẩm:
– Quả báo… Đúng là quả báo…
Mọi người trong làng tập trung an ủi gia đình ông An. Cũng may nhà ông không sát xưởng gỗ nên không lan ra. Thục Khuê không dám lại gần, cô còn cảm thấy xót xa huống hồ gia đình ông An. Cô gọi nói Hoàn lại động viên gia đình Thế rồi lặng lẽ đi xe về nhà trọ.
Sáng hôm sau…
Bà Bằng vừa ở trạm y tế trở về sau một đêm phải truyền tђยốς hồi sức. Bà mệt mỏi bước xuống xe và đi vào trong sân. Ông An và Hoàng Thế dìu bà vào tới phòng khách thì thấy Hoài đã chuẩn bị sẵn vali, bế con bước ra. Bà Bằng ngạc nhiên:
– Hoài, con đi đâu vậy?
Hoài nhếch miệng:
– Tôi đi về ngoại.
Ông An nói:
– Con về ngoại đột ngột vậy. Hay nhà ông bà có việc gì hả con?
Hoài cười, giọng mỉa mai:
– Nhà tôi có việc gì cũng đâu đến phần các người hỏi? Ở đây ngột ngạt quá nên tôi về ngoại thôi!
Thế ôn tồn nói:
– Sao em không nói gì với anh cả?
Hoài nhún vai:
– Sao tôi lại phải nói với anh? Giờ nhà anh còn gì để tôi bấu víu nữa đâu mà tôi phải bàn bạc với anh? Xưởng gỗ thì thành tro rồi, cái nhà này thì cũng phải chia ba xẻ bảy ra, tôi có gì nữa đâu mà ở đây cho mệt người?
Thế sững người lại. Những gì Hoài nói đã bóc trần bộ mặt của cô ta. Hóa ra, Hoài lấy Thế, đầu tư cho xưởng gỗ để lấy lòng tin của mọi người và sau đó ςư-ớ.ק hết xưởng gỗ của gia đình anh. Đó mới là mục tiêu sau cùng của Hoài. Nay xưởng đã cháy, cô ta không kiếm chác được gì nữa nên chọn cách ra đi. Thế nén sự tức giận và nói:
– Vậy những gì trước giờ anh làm cho em chẳng lay động được em hay sao? Em đã hứa những gì với anh hả Hoài?
Hoài cười:
– Chỉ có kẻ n.g.u như anh, như người nhà của anh mới tin vào câu chuyện cổ tích đó thôi. Không lẽ một người chẳng quen biết, cho là có một chút yêu anh đi, nhưng tôi đâu n.g.u dại đến mức bỏ cả đống tiền để hi sinh cho gia đình này trong khi chưa có một danh phận gì? Tôi làm cái gì cũng có mục đích cả, giờ xưởng cũng cháy rồi, còn gì níu kéo tôi nữa.
Đúng là Thế quá n.g.u ngốc – n.g.u ngốc khi phản bội Khuê, người vợ đã hi sinh cho anh tất cả, n.g.u ngốc khi tin lời Hoài, n.g.u ngốc khi cưới Hoài làm vợ… một chuỗi dài n.g.u dại ấy đã khiến gia đình anh ta phải trả giá. Bà Bằng lên tiếng:
– Cháu còn nhỏ, con từ từ rồi tính được không?
Hoài lắc đầu:
– Tính cái gì chứ? Hay các người lại nghĩ bòn rút tiền của nhà tôi thêm nữa để khôi phục xưởng gỗ? Con Hoài này không n.g.u nhé. Các người hết giá trị với tôi rồi. Còn con tôi, các người nghĩ sao mà tôi lại để nó lớn lên cho một gia đình nghèo hèn như thế này chứ? Không bao giờ!
Thế lớn tiếng:
– Giờ thì tôi hiểu vì sao gia đình chồng cũ của cô cũng không chịu nổi cô rồi, một kẻ có tâm địa ᵭộc ác như cô thì ai chịu được chứ!
Hoài cười lớn:
– Anh biết thì muộn rồi. Nhưng nhà anh cũng có ʇ⚡︎ử tế đâu, gia đình anh cũng k.h.ố.n n.ạ.n đâu khác gì tôi. Anh có vợ tốt mà không biết giữ, để tôi phá nát cái hạnh phúc gia đình, rồi đi cung phụng kẻ đã phá nát gia đình mình. Còn tôi, anh nghĩ tôi yêu một kẻ phụ bạc như anh đến mức hi sinh mọi thứ như chị Khuê ư? Với tôi, tình yêu phải đi đôi với vật chất, tôi đến với anh chẳng qua để lấy xưởng gỗ và quan trọng là tôi muốn thử cảm giác của kẻ chiến thắng thôi. Tôi đã làm được một nửa kế hoạch của mình. Đơn ly hôn tôi để sẵn tгêภ bàn ở trong phòng, anh đồng ý hay không cũng chả quan trọng gì đâu.
Hoài nói xong thì kéo vali và ôm con bước đi. Bà Bằng ôm lấy ռ.ɠ-ự.ɕ:
– Quả báo…đúng là quả báo rồi…
Hoàng Thế nhìn theo bóng Hoài và khẽ thở dài. Mọi thứ với gia đình anh ta giờ đây quá tồi tệ. Thế dìu mẹ vào phòng, căn nhà rộng rãi, thoáng mát nhất nhì vùng quê giờ bỗng trở nên vắng vẻ, tiêu điều. Anh ta nhờ bố trông mẹ rồi chạy lên trụ sở cα̉пh sάϮ để xem kết quả điều tra về vụ việc tối qua. Phía cα̉пh sάϮ đã điều tra ra nguyên nhân vụ cháy là do chập điện. Thế cũng không hiểu sao. Hệ thống điện của xưởng gỗ rất được chú trọng, chưa bao giờ có vấn đề gì cả. Tại sao lại như thế nhỉ? Hàng năm Thế vẫn cho kiểm tra định kỳ hệ thống điện cơ mà? Nhưng đó là kết luận của cơ quan điều tra. Năm nay có rất nhiều vụ cháy diễn ra rồi, không thể chủ quan được. Vì thế mà từ đầu hè, Thế đã chú ý đến hệ thống điện, nhưng giờ mọi thứ cháy rồi cả rồi, anh ta cũng đành chịu thôi.
Thất thểu trở về nhà từ trụ sở cα̉пh sάϮ, nhìn nhà cửa vắng tanh, Thế chán nản. Trước đây còn có tiếng trẻ con, tiếng trò chuyện… nay mẹ ốm, bố cũng mệt sau một đêm dõi theo ngọn lửa, vợ con đi cả rồi. Thế lặng lẽ mua cháo về cho bố mẹ, còn mình thì pha mì tôm ăn. Có lẽ cái giá phải trả cho sự phản bội là thứ mà Thế đang nếm trải. Giờ Thế mới hiểu câu “ ở hiền gặp lành, ác giả ác báo “ không chỉ có trong truyện cổ tích mà cả ở ngoài đời cũng rất thật. Anh ta đã phản bội và xảo trá thì phải chịu trả giá thôi.
Ăn xong bát mì, Thế thấy khá đông bà con đến hỏi han. Tình làng nghĩa xóm ở quê lâu nay vẫn vậy, thế mà có lúc anh đã quên bẵng đi. Đêm qua, cả làng đã giúp gia đình anh, có cả Hoàn em trai của Khuê nữa. Chắc cô ấy cũng biết việc này, họ chẳng để ý đến những cư xử không phải không hay của Thế, họ vẫn sẵn sàng giúp đỡ gia đình Thế khi gặp khó khăn. Giờ đây, những lời hỏi han của họ, những sự quyên góp của hàng xóm khiến thế cảm động và xấu hổ. Anh ta như một đứa trẻ làm việc xấu nhưng vẫn được bao dung, nên sự gặm nhấm cái sai trái lại càng lớn. Mọi người về hết thì Hoàn tới. Anh tranh thủ giờ nghỉ trưa để đến hỏi han động viên gia đình Hoàng Thế theo lời chị Khuê. Nói chuyện một lúc, Hoàn nói:
– Thôi, gia đình cố gắng, xem như làm lại từ đầu vậy. Tôi xin phép về để xem vật liệu xây dựng thế nào. Nếu cần gì mà tôi có thể giúp thì cứ nói nhé, tạm biệt!
Thế đứng dậy:
– Hoàn, anh đã sai quá nhiều với gia đình em, với mẹ con Khuê, vậy mà …
Hoàn cười nhẹ:
– Chúng tôi quên rồi…
Nói xong, anh ra xe về ngôi nhà khang trang đang sắp hoàn thành…
Một tuần sau …
Hoài đang nằm lướt điện thoại ở nhà bố mẹ đẻ thì có hai người đàn ông bước vào:
– Xin lỗi, cho chúng tôi hỏi đây có phải nhà cô Hoài không ạ?
Hoài ngẩng đầu lên nhìn hai anh chàng cao lớn và khá đẹp trai. Cô ta ngồi dậy:
– Vâng, tôi là Hoài đây ạ!
Một người đàn ông rút tấm thẻ ngành trong túi áo ra:
– Cô Hoài, cô bị tình nghi là chủ mưu gây ra vụ cháy xưởng gỗ của gia đình ông Hoàng Thế ở huyện Q – tỉnh A. Mời cô theo chúng tôi về trụ sở để điều tra làm rõ!