Lòng người chương 28

Tác giả: An Yên

Bà Bằng cúi mặt tỏ vẻ xấu hổ, còn Hoài vẫn tiếp tục lướt điện thoại. Đứa bé chừng hai tháng nhưng vì sinh non nên trông nhỏ xíu. Bé con đang ngủ yên tгêภ tay Hoài. Biết để điện thoại cần em bé như vậy không tốt, nhưng thấy thái độ của Hoài, Khuê cũng không muốn khuyên. Thật sự nhìn Hoài, cô cũng đủ hiểu những gì trước đây em trai mình nói là đúng. Chắc chắn Thế đã quen Hoài ở Đức. Khi cô ta có bầu, không biết giải quyết kiểu gì nên gia đình họ đã bịa ra chuyện Hoàng Thế phải lấy một người không bình thường để cứu xưởng gỗ.

Ngày đó Khuê đã không tin rồi, nhưng cô cũng không tìm hiểu làm gì. Vả lại, khi mọi người đã nói như vậy, nghĩa là họ đã không tôn trọng Khuê, dù cô có hi sinh cho gia đình họ, sinh cháu đích tôn cho họ nhưng cô lại không giàu có bằng Hoài. Tuy nhiên, Khuê không vì thế mà níu kéo những kẻ không tôn trọng mình. Nhìn Hoài, Khuê nghĩ rằng cô ta xuất thân giàu có, quen được phục vụ, quen hống hách với người khác, kể cả đó là mẹ chồng. Mặt khác, Khuê từng là vợ của Thế, nên Hoài có thái độ dửng dưng cũng không có gì lạ cả.

Chỉ là với một người như Khuê thì cô khinh thường cách xử sự của Hoài, khinh cả thái độ nhún nhường của mẹ chồng cũ. Hoài dẫu sao cũng là con dâu bà, vậy mà nói lấn át cả mẹ chồng. Điều kỳ lạ là một người luôn tỏ ra hiểu chuyện như bà Bằng, thương con dâu như bà Bằng, vậy nhưng khi Hoài xẵng giọng vẫn chỉ biết im lặng. Rõ ràng, sau cái vụ xưởng gỗ, Hoài đã trở thành “ cứu ϮιпҺ “ của nhà này, vậy nên giờ mọi người có vẻ nhún nhường cô ta.

Thấy Khuê nhìn con mình, Hoài nói:

– Có chuyện gì vậy chị? Đây là con của anh Thế, giống anh Thế y đúc đấy ạ.

Khuê cười:

– À, dĩ nhiên là con của anh Thế rồi, chỉ là em bé đáng yêu nên chị ngắm thôi.

Hoài gật đầu:

– Vâng, điều này thì em biết. Chị cứ ʇ⚡︎ự nhiên!
Khuê nhìn em bé âu yếm một chút rồi lại ghế ngồi. Bà Bằng nói:
– Xưởng gỗ được nhà em Hoài giúp đỡ nên cũng tạm ổn, có thêm mấy hợp đồng lớn. Vì vậy, Thế cũng về đây để lo toan với các em, nhân tiện chăm vợ sinh.
Khuê nói:
– À ra vậy, xưởng gỗ ổn hơn rồi. Vậy cũng mừng ạ.

Bà Bằng nói:
– Ừ, xưởng gỗ là tâm huyết từ xưa của dòng họ ta, cũng là công sức của bao nhiêu người trong đó có con. Ngày trước xưởng bị phá sản, cũng may gia đình Hoài giúp đỡ mới ổn định như thế này.

Ba mẹ con ngồi chơi với ông bà một lát thì thấy Thế về. Trông anh ta già đi cả mấy tuổi, vẫn dáng người đó nhưng có vẻ sương gió hơn, thậm chí râu cũng không thèm cạo, trông mệt nhọc lắm. Vừa bước vào nhà, Thế sững người khi thấy Khuê và hai đứa con trai. Khuê khác quá, cô như trẻ ra nhiều, ăn mặc lịch thiệp, khuôn mặt hồng hào. Điều Thế thấy lạ là hai đứa con không chạy sà vào lòng anh như trước. Khi mọi chuyện chưa diễn ra, hai đứa con dù ít ở với bố nhưng ngày ngày Thế vẫn gọi điện thoại từ Đức về cơ mà. Kể cả cái ngày anh chia tay Khuê, hai đứa trẻ cũng chưa biết gì nên vẫn quấn bố. Chắc là Khuê đã nói sự thật cho hai đứa bé. Thế đưa tay ra phía trước:
– Duy, Toàn hai đứa quên bố rồi sao?
Khuê cũng không hiểu vì sao con lại như vậy, cô mở lời:
– Hai con sao thế? Bố gọi kìa!

Duy và Toàn vẫn ngồi yên tгêภ ghế. Bà Bằng nói:
– Sao vậy con? Xa bố lâu ngày rồi quên ư? Trông bố khác quá hả?
Duy lắc đầu rồi cu cậu thì thầm vào tai bà:
– Bà nội …bố cháu có vợ khác rồi phải không ạ?
Bà Bằng khựng người lại, hóa ra Khuê vẫn giữ kín mọi chuyện, nhưng những gì diễn ra nãy giờ khiến hai đứa trẻ hiểu chuyện biết được tất cả. Trẻ con ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ lắm. Bà lặng lẽ gật đầu rồi nói:
– Ừ, nhưng dù sao thì bố Thế vẫn là bố của các con mà.

Hai đứa bé nghe vậy liền từ tốn bước lại ôm lấy Thế. Anh ta ghì chặt hai đứa con, thơm lên má từng đứa rồi nói:
– Sao thế?
Duy liếc Hoài rồi nói nhỏ:
– Cô ấy… là vợ mới của bố đúng không ạ?
Thế hiểu ra thái độ của hai con. Anh ta nén tiếng thở dài, hỏi han việc học của hai con rồi nói:
– Hai đứa muốn bố thưởng gì nào?

Duy lắc đầu:
– Dạ không cần đâu ạ Bà nội đã thưởng rồi, với lại, ở cùng mẹ, chúng con không thiếu gì cả ạ.
Ba mẹ con ngồi chơi một lát rồi ra về. Thế tiễn ba mẹ con ra tận cổng, ôm hôn hai đứa một lần nữa. Anh ta không dám nhìn thẳng vào mặt Khuê mà chỉ nói:
– Cảm ơn em đã không quên anh, cảm ơn em đã nuôi dạy hai con…
Khuê chỉ nói hai tiếng “ tạm biệt “ rồi rời đi.
Vào nhà, Thế nói:
– Mẹ ơi, mẹ đã đi chợ chưa ạ?

Bà Bằng cười:
– Giờ mẹ đi đây!

Hoài đã lót con nằm ngủ, nghe mẹ con Thế nói chuyện thì lên tiếng:
– Haizz, mắc mớ gì mà không thuê người giúp việc nhỉ? Suốt ngày chợ búa nấu nướng mắc mệt …
Bà Bằng nói:
– Thật ra, trước đây nhà mình cũng có người giúp việc, nhưng giờ xưởng gỗ chưa thật sự ổn định, con chịu khó một thời gian nữa.
Hoài cong cớn:
– Mẹ thì lúc nào cũng than nghèo kể khổ, chả ai biết của chìm của nổi bà giấu ở đâu? Ban nãy bà vẫn rút tiền cho cháu đích tôn đấy thôi, còn con chỉ sinh được con gáι nên ngồi nhìn thôi nhỉ?

Bà bằng ngạc nhiên:

– Sao con lại nói như vậy? Gia đình này có ρhâп biệt trai gáι đâu? Hai đứa cũng là con của Thế, chuyện cháu học giỏi, bà thưởng động viên là bình thường mà con?
Hoài bĩu môi:
– Thôi thôi, không ρhâп biệt bằng lời nhưng ρhâп biệt bằng thái độ. Con này chỉ cần liếc một cái là rõ ngay, không cần nói nhiều. Nhưng chẳng sao cả, thương hay không cũng chẳng quan trọng. Nội không nuôi nổi thì về ngoại nuôi, nhà này đâu thiếu thứ gì!

Thế thấy Hoài ăn nói khó nghe nên lên tiếng:
– Hoài, em ăn nói với mẹ kiểu gì kỳ lạ vậy? Nhà anh không ρhâп biệt gì cả, mẹ cũng rất thương em mà. Trước đây em đã nói với anh những gì ở Đức, em quên rồi sao?
Hoài nhếch môi:
– Trước đây là việc của trước đây, bây giờ tôi không thích nhớ đấy, anh làm được gì tôi? Anh đừng tưởng qua mặt được con Hoài này, thấy chị ta hai mắt ánh sáng rỡ lên, đang tiếc nãy giờ đúng không?

Thế bực bội:
– Cô… Thôi im đi! Con đã khó ngủ rồi, cứ ồn ào như thế lại khóc bây giờ!
Hoàng Thế nói xong thì bỏ ra ngoài, nhưng Hoài nói với theo:
– Anh thái độ kiểu gì đấy? Định đi tìm vợ cũ à?
Thế cau chặt đôi mày lại:

– Cô im đi! Tôi đi chợ!
Vừa đi Thế vừa nghĩ phải chăng đây là những gì mà anh phải gánh chịu khi phản bội người vợ tào khang? Giờ đây nhìn Khuê xinh đẹp, hai đứa con ngoan ngoãn, khôn lớn, lòng Thế lại thấy пα̃σ nề. Cô ấy chẳng cần đến anh, cô ấy ʇ⚡︎ự lập và ʇ⚡︎ự lo, ʇ⚡︎ự nuôi con khôn lớn. Giờ đây, Thế thấy mình không chỉ tệ mà còn hèn nữa. Gia đình Hoài giúp anh khôi phục xưởng gỗ, nhưng rồi cả nhà anh phải lép vế trước cô ta. Hoài đã không làm những gì mà cô nói ở Đức. Từ khi trở thành vợ Thế, Hoài đưa luôn cả cái tính tiểu thư nhà giàu về miền quê này sinh sống. Vì cái ơn cứu xưởng gỗ lúc đó mà Thế chấp nhận nhịn, nhưng rồi xưởng gỗ thiếu thợ lành nghề, nhiều hợp đồng lớn cũng không còn nữa. Hiện nay, xưởng gỗ tạm ổn định nhưng để có tiếng như xưa thì không, vì cũng có nhiều xưởng gỗ khác mọc lên cạnh tranh với nhiều mẫu mã đẹp và hợp thời. Thế nên, giờ đây Thế cũng định cho con gáι cứng cáp rồi lại sang Đức tiếp tục làm kinh tế. Dĩ nhiên, Hoài sẽ đi cùng chứ chẳng để chồng đi một mình đâu. Họ định gửi con cho ông bà nội. Phải Ϯộι, bé con sinh non nên yếu, vợ chồng Thế đang tạm gác việc đó lại.

Rời khỏi nhà Thế lần này, lòng Khuê rất nhẹ nhõm. Cô hiểu rằng gia đình chồng cũ không còn vàng son như trước. Khuê cũng chẳng hả dạ mà cô thấy bình yên thôi. Có lẽ ông trời đã định cho mỗi người một số phận, duyên của cô và Hoàng Thế chỉ đến đó, chặng đường còn lại, Thế phải chấp nhận cuộc sống mà chính anh ta lựa chọn.
Những ngày tháng ở quê, Khuê rất vui vẻ. Ngày ngày đi chơi bà con hàng xóm, cũng chẳng ai nhắc lại vì sao Khuê và Thế chia tay. Một phần, vì họ không muốn hai đứa nhỏ buồn không muốn Khuê tổn thương, một phần họ cũng biết khi thấy Thế cưới Hoài. Chả cần ai nói, họ cũng đoán được rằng Thế đã có người khác khi sang Đức, ruồng bỏ mẹ con Khuê. Vậy nên, thấy Khuê chững chạc hơn, ai cũng mừng cho cô.

Vì Khuê chỉ xin nghỉ một tuần, hai con lại vẫn muốn chơi thêm nên cô quyết định để hai bé ở lại chơi với ông bà và cậu, còn cô sẽ ra Hà Nội tiếp tục làm việc. Khoảng mười ngày nữa khánh thành nhà bố mẹ, cô sẽ về và đón hai bé ra Hà Nội. Về nhà Hoàng Thế, nhìn vậy cô cũng biết họ sẽ chẳng dám làm gì khi không có Khuê ở đây đâu, dù họ có muốn nuôi hai bé thì họ cũng đủ hiểu Khuê không chấp nhận. Dù gì thì ở đây vẫn rơi rớt tư tưởng gia trưởng, nên Hoài có tiền đi chăng nữa mà sinh con gáι ít nhiều gia đình chồng cũng không vui.
Quyết định thế nên một tuần trôi qua nhanh chóng, Khuê chuẩn bị đồ đạc để tối chủ nhật sẽ ra Hà Nội. Cả tuần nay, ngày nào Khánh Hiệp cũng gọi video cho cô, trò chuyện với cả hai bé. Lúc đầu, bố mẹ Khuê cũng không để ý. Nhưng cậu Hoàn vẫn là người ϮιпҺ tế nhận ra. Khuê thật thà kể lại mọi chuyện, ai nấy đều khuyên cô nên mở lòng. Thật ra, một tuần xa Khánh Hiệp, thực sự lòng Khuê cũng không tránh khỏi nhớ nhung…
Tối thứ bảy, chỉ còn một đêm trọn vẹn bên hai nhóc để tối ngày mai Khuê ra Hà Nội, ba mẹ con đã đi chơi rất vui. Cô dặn dò hai con đến mức chúng thuộc lòng những lời của mẹ. Vừa đi chơi công viên về, đang ngồi với vợ chồng bà Nghĩa, Khuê thấy điện thoại reo lên – là Hoàn. Em trai cô đang ở bên nhà mới sắp xong, nhưng chẳng hiểu có chuyện gì mà Hoàn lại gọi vào giờ này nhỉ? Khuê nghe máy:

– Sao vậy em?

Tiếng Hoàn vang lên trong điện thoại rất nhanh:

– Chị Khuê, xưởng gỗ của nhà Hoàng Thế bị cháy rồi!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *