Lòng người chương 27

Tác giả: An Yên

ĐOẠN 27

Sáng thứ hai…

Khuê đến công ty với một tâm thế rất thoải mái. Điều lạ là chị Hoa hôm nay cứ thi thoảng lại nhìn cô cười tủm tỉm. Khuê nói:

– Sếp hôm nay có gì vui hay sao mà cứ cười một mình vậy ạ?

Chị Hoa lắc đầu:

– Không, người nào có niềm vui mới chứ tôi thì ngày nào chả vui!

Khuê hơi ngờ ngợ. Kiểu nói nửa đùa nửa thật của chị Hoa là sao nhỉ? Nhưng cô không nghĩ Hiệp kể cho chị Hoa nghe đâu, vì thực ra giữa cô và anh cũng chưa có gì cả. Vả lại, một người như Khánh Hiệp đâu có thể đi kể những chuyện riêng tư như thế này với người khác được chứ! Vì thế cô nói:

– Vâng, trợ lý của chị đang vui vì đã khỏi ốm và đi làm trở lại, cùng mọi người hoàn thành dự án ạ.
Chị Hoa cũng bông đùa vài câu rồi bắt tay vào công việc. Trưa hôm đó, vị chủ tịch điển trai cũng rảnh rỗi đi ăn cùng chị Hoa và Khuê ở căng tin công ty. Lần này có cả chị Hoa nên Khuê hơi ngại. Vậy nhưng anh chàng Khánh Hiệp lại chăm sóc cô một cách chỉn chu. Những hành động đó khiến Khuê trộm nghĩ: không lẽ mình lại sa vào lưới tình một lần nữa ư? Kiểu cách ngọt ngào, nhẹ nhàng của Hiệp thật khó chối từ. Ăn trưa xong, Hiệp nói:
– À, chiều anh đón bé Hân rồi đón hai đứa luôn nha. Em làm xong thì về nhà luôn kẻo tắc đường!
Chị Hoa nói:
– Chiều nay chắc năm giờ rưỡi mới xong việc đấy Khuê ạ, mọi người gấp rút cho xong dự án.

Khuê nói:

– Vậy sao ạ hai sếp? Hay là hai người cho em đem về nhà làm được không ạ? Vì nếu chủ tịch đón hai đứa nhỏ đưa về nhà em, thì em ở đây cũng không yên tâm ạ.
Chị Hoa chưng hửng:
– Ơ cái con bé này, Chủ tịch Hiệp có nhỏ nữa đâu mà không lo được ? Chả phải chủ tịch vừa nói là sẽ đón con cho em sao?
Khuê tỏ ra ngại ngùng:
– Dạ, chủ tịch đón con giúp em là em biết ơn lắm rồi ạ, vì anh ấy còn nhiều việc, nhưng ý em là…
Hiệp cắt ngang lời cô:
– Bây giờ thế này. Một là anh cho mấy anh em chơi trong khuôn viên phía sau tập đoàn, em xong việc thì cũng về nhà luôn. Hai là anh đưa bé Hân về nhà trước, sau đó cùng hai con về nhà, em xong việc thì về ăn thôi, mấy chú cháu sẽ ʇ⚡︎ự nấu nướng.

Chị Hoa nhìn Khuê:
– Có ai sướиɠ như cô không? Lựa chọn nào không tốt cả. Đấy, chủ tịch tận tình như thế, không lẽ cô chẳng chịu nữa. Hai ngày thứ bảy và chủ nhật, cô ốm, cái thân giám đốc này đã làm xong việc của trợ lý rồi nhé!
Khuê cười:
– Không phải, em chỉ sợ phiền Chủ tịch thôi ạ.
Chị Hoa lườm cô:
– Ái chà, cô rảnh quá nhỉ? Người ta ʇ⚡︎ự nguyện mà, có gì phiền đâu. Thôi tôi về phòng ngồi làm tiếp đây, ngồi đây thấy mình giống kì đà cản mũi quá.

Khuê đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì chị Hoa đã nhanh chân rời đi. Cô quay sang Hiệp:
– Sếp, anh lại nói linh ϮιпҺ gì với chị Hoa đúng không?
Hiệp cười:
– Đâu, anh có nói gì đâu. Đúng ra là hôm em bị xỉu, anh sợ quá nên cuống lên. Anh đã đưa em đến Ьệпh viện rồi gọi cho tứ tung người. Chị Hoa cũng đến, nhưng khi em tỉnh thì chị ấy mới về rồi.
Khuê liếc anh:
– Sếp đi vào câu hỏi của em được không? Em cảm thấy hôm nay chị Hoa rất lạ nha…
Hiệp cúi xuống gần cô hơn một chút:
– Anh không nói, nhưng chị ấy đoán và hỏi anh.

Khuê biết ngay mà. Chị Hoa là người tốt, Khuê nghĩ chị đang cố vun vén anh cho cô. Nhưng cô vẫn cần suy nghĩ để chắc chắn chỗ đứng của mình và cô cũng cần tìm hiểu về gia đình Khánh Hiệp, lỡ họ không chấp nhận người như Khuê thì sao? Thế nên, cô vẫn cần suy nghĩ, không để trái tιм mình lỡ nhịp quá xa. Cô nói:

– Anh có đi đón cháu không ạ? Hay để em đi nào, giờ đứng đây nói linh ϮιпҺ nữa phải không?

Hiệp nháy mắt:
– Rồi rồi, anh đi, em làm việc đi. Lát nữa anh về chỗ em rồi anh sẽ xem hồ sơ dự án luôn khỏi mất công nạp!
Khuê khẽ “ dạ “ rồi lại dán mắt vào laptop. Khoảng hai mươi phút sau, cô thấy điện thoại reo lên – là Hiệp. Cô bấm nghe:
– Alo ạ!
Phía bên kia reo lên:
– Mẹ Khuê ơi, con và chú Hiệp đi mua đồ về nấu ăn nhé. Mẹ xong công việc thì về nhà luôn nha mẹ, con nhớ mật khẩu vào nhà rồi, mẹ yên tâm nhé!
Khuê cười, vậy là hết đường trốn rồi. Cô nói với Duy:
– Các con không được phiền chú nghe chưa? Bé Hân về nhà mình luôn chứ con?
Duy nói:
– Dạ không ạ, chú Hiệp chở bé Hân về nhà rồi vì hôm nay mẹ của bé Hân chở bé ấy đi đâu ấy mẹ ạ!

Khuê gật đầu:

– Được rồi. Vậy hai con nhớ phải ngoan nhé. Mẹ cũng sắp xong rồi đây.

Duy “ dạ” rõ to rồi chào mẹ và tắt máy. Chắc là Khánh Hiệp đang bận lái xe nên mới đưa điện thoại cho cu cậu gọi. Khuê tiếp tục làm xong công việc và về nhà lúc sáu giờ chiều. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn, cô chỉ cần tắm rửa và ngồi vào bàn ăn. Đây thực sự là cuộc sống gia đình mà Khuê mơ ước – cùng nhau chia sẻ công việc gia đình, cùng nhau có những bữa ăn ngon lành và ấm cúng. Nhưng Khuê biết mình ở đâu, cô không cho phép bản thân mơ tưởng quá nhiều vào một người hoàn hảo như Khánh Hiệp.
Trong mười ngày sau đó, cả công ty đều gấp rút công việc để hoàn tất dự án. Vậy nhưng anh chàng chủ tịch vẫn chiều chiều đi đón bé Hân và đón luôn hai nhóc nhà Khuê. Cuối năm học, thi cử xong rồi nên buổi lễ tổng kết của hai con, Khuê cũng muốn có mặt. Dự án kết thúc được hai ngày thì lễ tổng kết diễn ra. Lần đầu tiên con học ở một ngôi trường mới, Khuê muốn ngày này mình cũng được tham gia cùng con như những bạn khác, huống hồ Duy và Toàn lại mới làm quen trường lớp từ giữa học kỳ hai. Mặc dù vậy, bé Duy vẫn đạt danh hiệu học sinh xuất sắc, bé Toàn vẫn là bé giỏi bé ngoan. Khuê vui lắm, ba mẹ con ríu rít đến cảm ơn cô giáo. Ra khỏi cổng trường, Khuê nói:
– Trưa nay, mẹ con mình đi ăn phở nhé, chịu không?

Hai anh em Duy và Toàn reo lên:
– Được ạ. Con rất thích ăn quẩy!
Khuê xoa đầu hai đứa con rồi lại lấy xe máy ở bãi gửi xe. Duy và Toàn đều thích món phở Hà Nội, nhất là những miếng quẩy vàng giòn. Thế nên hôm nay Khuê làm biếng một hôm vậy. Đang dắt tay con thì cô nghe một thanh âm vang lên:
– Ba mẹ con định đi ăn mà không rủ chú Hiệp sao?
Toàn ngoảnh lại và chạy sà lại Hiệp:
– Chú Hiệp! Chú đi ăn phở cùng mẹ con cháu không ạ?
Hiệp nói nhỏ:
– Nhưng mẹ Khuê có cho chú đi không? Chú đói bụng quá rồi!
Toàn nhìn mẹ:
– Mẹ Khuê ơi, chú Hiệp đi cùng chúng ta cho vui được không ạ?
Khuê gật đầu:
– Được, chú Hiệp sẽ đi cùng mẹ con mình.

Hiệp nói:
– Thôi, để anh đưa xe máy vào gửi ở siêu thị bên kia đường, rồi ba mẹ con lên xe anh đi luôn kẻo nắng.
Nhìn cái nắng Hà Nội ba mươi bảy độ gay gắt, dòng người tấp nập tгêภ phố, Khuê đưa chìa khóa xe để Hiệp đi gửi xe máy, còn ba mẹ con lên ô tô của anh ngồi chờ. Đây cũng là bữa ăn Hiệp tạm biệt mẹ con Khuê để trở về Hàn Quốc như dự định trước đó và Khuê cũng sẽ đưa hai bé về quê chơi vào tối nay.
Sau bữa trưa, Hiệp chở ba mẹ con về chung cư và bảo sẽ có người đưa xe máy về cho Khuê. Anh cũng bịn rịn mãi, cứ sợ Khuê không nhớ lời hứa sẽ suy nghĩ về chuyện tình cảm của mình. Cô nói:
– Tối nay anh ra sân bay sớm, còn em thì sau mười giờ mới lên xe, thế nên anh cứ về chuẩn bị và tranh thủ nghỉ ngơi. Còn chuyện tình cảm, em hứa sẽ suy nghĩ mà!

Dùng dằng mãi Hiệp mới chịu ra xe trở về. Tối đó, mẹ con Khuê cũng lên xe về quê. Rạng sáng hôm sau, Khuê cùng hai con đã có mặt ở mảnh đất miền Trung yêu quý, nơi cô đã sinh ra và lớn lên, nơi cô bắt đầu những rung động đầu đời và cũng là nơi cô quyết chôn vùi tất cả những điều không đáng để tìm cho mình và hai thiên thần nhỏ một cuộc sống mới. Mùa hè ở vùng này rất nóng, có những hôm tгêภ bốn mươi độ. Có lẽ vì thế mà người dân nơi đây trở nên gan góc. Vì đã được báo từ trước nên dù mới bốn giờ sáng, nhưng ông Minh bà Nghĩa và cậu Hoàn đã đỏ đèn chờ mẹ con Khuê. Căn nhà của bố mẹ, Hoàn định hè mới xây, nhưng lại sợ không kịp mùa mưa bão nên đã xây sớm hơn dự định, nay đang ở giai đoạn hoàn thành cuối cùng. Hoàn cũng thuê một căn trọ gia đình khá thoáng mát để bố mẹ ở cách nhà hơn một cây số. Anh cũng khoán hết cho thợ, bố mẹ chỉ thi thoảng qua lại ngó xem thôi chứ chẳng phải làm gì cả. Nước cho thợ uống cũng chính Hoàn đi chợ mua từng bó chè xanh về nấu. Anh dựng tạm một căn nho nhỏ bằng mấy tấm tôn để tối ngủ lại còn trông chừng vật liệu xây dựng. Hôm nay, mẹ con Khuê về thẳng chỗ nhà trọ của bố mẹ để cất đồ đạc. Là căn trọ gia đình nên cũng có hai giường ngủ rộng rãi. Nhà của bố mẹ chắc khoảng hai tuần nữa sẽ xong. Dù Hoàn không nói nhưng Khuê vẫn gửi một ít vào tài khoản của em trai để góp phần xây nhà cho bố mẹ dưỡng già. Hai ông bà gặp con và cháu ngoại thì vui như Tết, giục mẹ con Khuê rửa ráy và nghỉ ngơi.

Hôm sau, ăn sáng xong, mẹ con Khuê cùng bố mẹ đi xem ngôi nhà mới sắp xây xong. Căn nhà hai tầng khang trang đẹp đẽ khiến lòng Khuê vui lắm. Hoàn cũng đã tính toán phòng cho anh sau khi cưới vợ, phòng cho mẹ con Khuê mỗi khi về chơi. Bố mẹ già rồi nên ở tầng một. Khắc Duy sau một lúc vui vẻ trò chuyện mới thì thầm hỏi mẹ:
– Mẹ Khuê ơi, chúng ta có sang nhà ông bà nội không ạ?
Khuê biết là không thể tránh được mãi. Hai đứa vẫn là con của Thế, là cháu của ông bà. Chúng cũng chưa biết chuyện bố mẹ đã ly hôn. Không biết giờ này Thế đang ở Đức hay ở Việt Nam nữa. Bố mẹ Khuê cũng không hề nhắc đến nhà bên đó. Nhưng vẫn là đạo làm người, Khuê nói:.
– Có chứ, giờ con cầm túi quà theo, mẹ con mình sang chào ông bà nội nhé!

Hai đứa bé tạm biệt ông bà ngoại rồi lên xe cùng mẹ sang nhà nội. Căn nhà với bao công sức của Khuê hiện lên – nơi Khuê đã nghĩ rằng mình sẽ có một tổ ấm hạnh phúc, nhưng giờ đây bỗng thấy xa lạ. Xe dừng xe ngoài sân, hai đứa nhỏ reo lớn:
– Ông bà ơi, chúng cháu về rồi!
Khuê cầm theo giỏ quà đi vào. Ông An và bà Bằng đang ở ngoài vườn, nghe tiếng cháu gọi thì lập tức chạy vào:
– Trời, hai đứa về lúc nào thế? Lại đây bà xem nào!
Hai đứa nhỏ sà vào lòng bà nội. Chúng vẫn không quên cái cảnh tối hôm đó, ba mẹ con rời khỏi đây mà chẳng ai nói gì. Nhưng tình ɱ.á.-ύ mủ mà, xa làm sao được. Khuê cúi chào hai người. Bà Bằng trông già hơn trước, tóc bạc đi nhiều. Có vẻ như những ngày tháng qua bà vất vả hơn thì phải. Bà cố che giấu vẻ mệt mỏi và nói:

– Hai cháu học có tốt không?
Duy gật đầu:
– Dạ tốt lắm bà nội ạ. Cháu được học sinh xuất sắc, còn em Toàn cũng được bé giỏi bé ngoan ạ.
Bà Bằng rút trong túi quần ra hai tờ một trăm ngàn và nói:
– Giỏi, giỏi lắm! Bà nội thưởng cho hai cháu nhé!

Khuê xua tay:
– Dạ không cần đâu ạ. Hai đứa khoe cho bà vui thôi ạ

Hai anh em cũng nhất định không lấy. Bà nội chúng vẫn cố nhét vào túi quần cho cháu và nói:
– Bà thưởng mà, cầm đi rồi ta đi lên phòng khách nào!
Ba mẹ con Khuê cùng ông bà lên phòng khách. Vừa bước vào, cô thấy một cô gáι cao ráo, trẻ trung hơn cô rất nhiều đang bế một đứa nhỏ. Vợ của Thế ư? Trông cô gáι chẳng có gì bất thường cả. Tay bế con nhưng vẫn lướt điện thoại, bà bằng nhẹ nhàng nói:
– Hoài à, đây là chị Khuê và hai cháu, con cũng biết rồi đấy!
Trong khi con của Khuê chào Hoài, bà Bằng nhìn Khuê với ánh mắt ái ngại:
– Đây là vợ của Thế, em nó tên là Hoài, hai đứa cưới xong cũng có bầu luôn, nhưng Hoài sinh non nên em bé phải nằm l*иg kính một thời gian, mới về nhà. Con vào đi!.
Khuê biết rõ là cô Hoài này có bầu trước khi cưới chứ không phải như mẹ chồng cũ nói. Nhưng cô cũng không để ý làm gì, cô có chào Hoài nhưng có vẻ cô ta đang bận điện thoại nên không chào lại. Bà Bằng nhìn con dâu:
– À, Hoài này, cháu ngủ rồi thì con lót cháu nằm rồi tranh thủ đi chợ, trưa nay nhà mình mời mẹ con chị Khuê ở lại ăn cơm.

Khuê lắc đầu:
– Dạ thôi ạ, trưa nay cậu Hoàn có nói đưa cả nhà đi ăn rồi ạ.

Hoài ngẩng lên:

– Đấy, mẹ thấy chưa, họ có ở lại đâu mà đi? Với lại con bận trông bé Vy rồi, nếu mẹ muốn ăn gì ʇ⚡︎ự ra chợ mua đi. Con không rảnh đi phục vụ người khác đâu!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *