Tác giả: An Yên
ĐOẠN 26
Khuê mở to cặp mắt trân trân nhìn Khánh Hiệp. Có phải cô đang ở trong một bộ truyện ngôn tình hay một bộ phim truyền hình với cái kết đẹp như mơ của nữ chính không? Làm gì có chứ, đây là cuộc sống và cô cần tỉnh táo. Khuê bấu hai tay vào nhau để kiểm tra cảm giác. Đau. Cảm giác ấy rất thật, y như người đàn ông đẹp đẽ đang ngồi trước mặt cô vậy. Thục Khuê không biết nên nói gì, nhưng cô cảm thấy những gì đang diễn ra rất phi thực tế. Làm gì có người đàn ông chung tình đến vậy, cũng làm gì có cô gáι nào may mắn đến như thế chứ? Dường như nhận ra thái độ của Khuê, Khánh Hiệp nói:
– Anh rất nghiêm túc trong tình cảm với em. Anh không quan tâm quá khứ của em, vì duyên của anh chính là em. Anh không muốn bỏ lỡ nữa…
Thục Khuê hít một hơi để ổn định tâm trạng rồi nói:
– Anh Hiệp, đây là cuộc sống thực chứ không phải trong chuyện trong phim để có một cái kết viên mãn đâu. Anh biết đấy, em và anh ở hai thế giới khác nhau, chúng ta không thể nào được chấp nhận đâu anh ạ. Anh là chủ tịch của một tập đoàn lớn, lại là trai tân, còn em chỉ là một cô gáι bình thường, lại đã một lần đò với hai đứa con nhỏ. Anh đừng đem cái lý thuyết chỉ cần tình yêu là đủ vì nó phi thực tế lắm. Em không muốn người ta dị nghị rằng em đến với anh vì tiền, em không thể vì hạnh phúc của mình mà làm ảnh hưởng đến các con. Hai đứa bé cần yên ổn học tập và phát triển, em đủ sức để tạo cho con em môi trường đó.
Hiệp nhìn cô với ánh mắt chân thành:
– Vậy anh hỏi em, trước kia đúng là em không để ý đến anh, nhưng gần hai tháng qua, em có chút tình cảm gì với anh không?
Câu hỏi này quả thật rất khó, vì thời gian qua, cô chỉ xem anh là cấp tгêภ của mình. Nhưng chỉ trong hai ngày qua, Khuê nhận ra anh là một vị Chủ tịch biết yêu thương và chia sẻ, là một người đàn ông tốt. Tuy nhiên, Khuê hiểu chỗ đứng của bản thân mình ở đâu, nên cô cũng không dám mơ mộng cao sang. Hiệp hoàn toàn xứng đáng có một hạnh phúc với một cô gáι tốt hơn cô. Khuê nói:
– Thực ra, tình cảm theo kiểu nam nữ thì em không nghĩ tới vì em trước giờ xem anh là sếp, là cấp tгêภ thôi. Thế nên.. những gì diễn ra hôm qua tới giờ thực sự em rất khó tin, nhất thời em chưa thể tin được.
Hiệp đang định nói tiếp thì bé Duy chạy từ trong phòng ra:
– Mẹ Khuê ơi, con pha mì tôm cho hai anh em ăn nha. Mẹ ốm thì sẽ ăn cháo đúng không ạ?
Khuê giật mình, nãy giờ cô quên mất chuyện ăn sáng – đã bảy giờ rồi. Cô định nói thì Hiệp lên tiếng:
– Không cần đâu con trai, chú có đặt đồ ăn rồi, họ sẽ đưa đến bây giờ đấy. Chú cháu mình sẽ ăn phở Hà Nội, còn mẹ Khuê ốm nên ăn cháo, chịu không?
Duy reo lên:
– Dạ chịu. Con cảm ơn chú Hiệp!
Hiệp nháy mắt:
– Nếu con muốn thì sáng nào chú cũng đưa các con và mẹ đi ăn, có được không?
Toàn chạy lại sà vào lòng Hiệp:
– Dạ chịu!
Hiệp xoa đầu thằng bé rồi thủ thỉ:
– Nhưng mà trưa nay chú Hiệp chẳng có gì ăn cả, bé Toàn có cho chú xin bát cơm không?
Toàn gật đầu:
– Dạ có, mẹ vẫn dạy chúng con phải biết chia sẻ cho người gặp khó khăn mà!
Cu cậu nói xong thì quay sang mẹ:
– Mẹ Khuê nhỉ?
Khuê phi cười. Hiệp quả là người khôn khéo, anh lấy lòng hai đứa con cô một cách cực kỳ nhanh chóng. Cô vừa gật đầu thì tiếng chuông cửa vang lên. Hiệp bế bổng bé Toàn lên và nói:
– Chúng mình đi lấy đồ ăn nào!
Cả Toàn và Duy theo Hiệp ra cửa lấy đồ ăn. Anh cầm mấy túi đồ ăn rồi đưa lại bàn ăn, vừa đi vừa nói:
– Duy à, con giúp chú dọn ăn nhé!
Anh đặt Toàn xuống và nói:
– Con mời mẹ lại ăn cơm!
Bốn người quây quần ăn uống vui vẻ. Duy nói:
– Mẹ ơi. Bình thường chủ nhật mẹ mới đi mua đồ ăn cho cả tuần. Hôm nay là thứ bảy, ngày mai mẹ cho chúng con đi theo mẹ với nhé!
Khuê gật đầu và cười:
– Ừ, nhưng hôm nay có chú Hiệp ăn cơm cùng mẹ con mình nên lát nữa hai con ở nhà với chú Hiệp,mẹ sẽ xuống mua thêm một ít đồ nhé!
Hiệp nói:
– Không cần đâu. Anh dễ nuôi lắm, vả lại em đang ốm, cứ nghỉ ngơi đi. Lát anh đưa hai con xuống mua thêm đồ ăn luôn, ngày mai khỏi mua. Mà siêu thị ở ngay tầng một, sao em phải dự trữ đồ ăn?
Khuê nói:
– À, vì em bận quá, đi làm về phải nấu ăn ngay, cho hai đứa ăn rồi lo học bài nữa, mua một lần cho tiện. Có nhiều cái không tươi được như ban đầu nhưng được cái nhanh anh ạ.
Hiệp nghe cô nói, trong lòng lại dấy lên cảm giác thương xót người con gáι anh yêu phải chịu đựng nhiều vất vả nhưng vẫn kiên cường, chẳng bao giờ thấy cô than vãn điều gì. Cảm nhận không khí đang chùng xuống, Khuê cười:
– Sếp ăn đi, làm gì mà ngẩn mặt ra thế? Phở không ngon là do sếp đấy, còn trưa nay nếu đồ ăn không ngon mới là lỗi do em này.
Hiệp nhìn cô:
– Lỗi của anh hết, vì trưa nay anh cũng sẽ vào bếp, Duy và Toàn sẽ là phụ bếp.
Trong khi hai đứa bé vỗ tay ủng hộ thì Khuê tỏ ra ngạc nhiên:
– Anh cũng biết nấu ăn ư?
Hiệp nhìn cô, ánh mắt nháy nhẹ:
– Em đừng khinh thường anh như thế chứ! Anh không biết nấu thì bình thường lúc ở Việt Nam ai nấu cho anh ăn?
Ăn ngoài mãi cũng chán mà!
Khuê nói:
– Ơ, em tưởng anh ở nhà bé Hân với chị gáι ạ?
Hiệp lắc đầu:
– Không, thỉnh thoảng anh tới chơi thôi. Vì công việc của anh bận, đi về thất thường nên anh có nhà riêng ở đây. Khi nào anh sang Hàn Quốc thì sẽ có người đến dọn dẹp. Bố bé Hân mất sớm do tai пα̣п, chị gáι anh cũng có công ty thuộc tập đoàn mình. Chị ấy cũng kiên cường lắm. Những người đến tìm hiểu chị ấy không ít nhưng chị ấy chưa mở lòng vì bé Hân còn nhỏ. Vả lại, người thành đạt như chị ấy đủ ϮιпҺ tế nhận ra một vài người đến với mình không phải vì tình yêu.
Nghe anh nói, Khuê cảm nhận rõ sự chân thành. Anh đang tâm sự chuyện gia đình anh với cô, điều chắc chắn không dễ gì một vị chủ tịch nói với nhân viên. Nhưng anh bận đến thế, vậy mà hôm qua tới giờ lại ở với cô. Khuê định nói thì Hiệp lên tiếng:
– Em không phải lo đâu, dự án gần xong rồi, anh chỉ cần kiểm tra qua laptop. Em đừng sợ phiền hà gì cả!
Người đàn ông này lạ quá, dường như anh ấy rất hiểu cô. Anh ấy như đọc được suy nghĩ của Khuê vậy. Cô nghe anh nói thì yên tâm ăn hết phần cháo. Khánh Hiệp cũng tranh luôn phần rửa bát nên cô chỉ ngồi nghỉ ngơi. Trong khi ba chú cháu dọn nhà rồi mở tủ lạnh xem còn gì để xuống siêu thị mua đồ tiếp, Khuê tranh thủ đưa laptop ra làm việc. Khánh Hiệp vừa đóng tủ lạnh, để ý thấy Khuê ôm laptop vào phòng, anh liền bước theo:
– Em lại thế rồi. Anh nói em cứ nghỉ ngơi, dự án khoảng một tuần nữa là xong. Thứ hai em đến làm việc ở công ty luôn, không nhất thiết như vậy. Giờ em ốm ra đấy thì con biết làm sao đây?
Khuê tỏ ra ái ngày:
– Nhưng thực sự… số liệu thống kê …rất nhiều…
Hiệp ngồi xuống cạnh cô:
– Anh bảo chị Hoa làm rồi, em chẳng phải làm gì cả. Nếu em cứ như thế, anh sẽ đưa đồ sang đây ở luôn đấy!
Khuê vội vàng gập laptop:
– Em biết rồi, nhưng em thế này thì phiền mọi người quá. Em khỏe rồi mà.
Hiệp cầm lấy tay cô:
– Được ngày con nghỉ, em chơi với con cho vui, sang tuần bé Duy sẽ thi học kì hai môn chính, em để cho con thoải mái chứ!
Khuê kéo tay lại nhưng Hiệp vẫn giữ chặt tay cô:
– Cả anh nữa, ban nãy anh chưa kịp nói với em. Anh nhắc lại là anh rất nghiêm túc trong mối quαп Һệ với em. Và gia đình anh cũng luôn ủng hộ chuyện tình cảm của anh. Bố mẹ bây giờ chỉ mong anh lấy vợ thôi. Vả lại, bố cũng biết em mà. Em đừng mặc cảm việc quá khứ, nó chỉ là cái cớ để em sống tốt hơn trong tương lai thôi. Các con cũng cần một gia đình trọn vẹn. Em yên tâm, anh sẽ luôn nỗ lực để em và các con được hạnh phúc, con em cũng là con anh.
Khuê bối rối:
– Thật sự em… em …cần có thời gian, mọi chuyện bất ngờ quá!
Hiệp gật đầu:
– Được, anh đồng ý. Anh đã đợi em hơn mười năm nay, giờ đợi thêm cũng chẳng sao, miễn là em cho anh cơ hội được đợi em. Sắp tới, sau khi dự án xong, anh sẽ về Hàn Quốc để triển khai dự án và chắc chắn anh sẽ thưa chuyện với bố mẹ. Hai người sẽ rất vui khi biết anh gặp lại em đấy.
Khuê không nghĩ có một ngày mình lại muốn cho chính bản thân một cơ hội được mở lòng, không ngờ cô lại muốn trái tιм mình mở cửa để đón hình bóng ấy vào. Nhưng cô cần thời gian, sau những gì xảy ra, cô không dám tin vào tình yêu, không dám tin vào đàn ông nữa. Hoàng Thế cũng đã từng rất chân thành với cô, từng cùng cô vượt qua bao chông gai. Nhưng cuối cùng, vẫn chọn rời xa mẹ con cô. Một con chim sợ cành cong như Khuê không dám quyết định vội vàng nữa, dù trong lòng cô không hề bài xích người đàn ông trước mặt. Cô nói:
– Hơn hai tuần nữa, hai bé cũng nghỉ hè. Dự án xong, em định cho con về quê chơi với ông bà và cậu mấy hôm. Em hứa sẽ suy nghĩ về việc này, nhưng thật tâm em không muốn anh phải khó xử …
Hiệp cười:
– Cảm ơn em, vậy là yên tâm rồi. Gia đình anh sống phóng khoáng, tư tưởng tiến bộ,.không so đo đâu. Bố mẹ anh để anh ʇ⚡︎ự quyết định hạnh phúc riêng của mình vì hai người luôn mong anh hạnh phúc. Nếu vì muốn môn đăng hộ đối thì hai người đã ép anh lấy vợ lâu rồi. Nhưng cũng may, vì thế mà anh mới có cơ hội gặp lại em…
Khuê không biết mình sẽ quyết định như thế nào, nhưng cô chắc chắn là Khánh Hiệp đang rất nghiêm túc. Nếu cô và anh thành đôi thì đây quả là một may mắn của Khuê. Hy vọng những ngày tới, cuộc đời sẽ nhẹ nhàng hơn với mẹ con cô….