Tác giả: An Yên
ĐOẠN 25
Khuê vừa nghe gì thế này? Cái gì mà tiếng sét ái tình chứ? Anh ấy đang nói với cô sao? Khuê đưa ngón trỏ lên miệng cắn một cái. Đau. Không lẽ anh ta nói thật? Không thể nào, tỉnh táo một chút đi Khuê. Người học cao sẽ không nói thẳng như vậy đâu, có gì đó sai sai ở đây nếu mà người Khánh Hiệp nói là Khuê. Chắc là anh ta tương tư cô nào đó, biết Khuê đã từng lập gia đình, đã từng trải qua nhiều chuyện nên muốn hỏi ý kiến cô thôi. Rút kinh nghiệm chuyện “ ngủ cùng “ lúc nãy, Khuê cẩn trọng hơn. Cô gật đầu trả lời câu hỏi của Khánh Hiệp:
– À, chuyện đó em từng nghe, từng đọc trong truyện, tгêภ phim, nhưng ngoài đời thì chưa thấy bao giờ, nên tin hay không em cũng không rõ…
Hiệp cười:
– Em không ngoảnh lại nhìn anh nói chuyện được à?
Khuê lắc đầu:
– Không, em đi ngủ. Mà anh hỏi chuyện đó làm gì? Có phải muốn em quân sư chuyện tình yêu đúng không?
Hiệp nói:
– Ừ, đúng rồi đấy. Em quả là rất thông minh!
Vậy là Khuê đoán đúng rồi. Cô là trợ lý giám đốc, các phòng ban cô đều nắm bắt. Chắc là Khánh Hiệp để ý mấy cô nhân viên trẻ trung xinh xắn ở phòng kinh doanh hoặc bên phòng quảng cáo sản phẩm, vì ở hai phòng ấy có rất nhiều bạn trẻ năng động và sáng tạo. Nghĩ vậy, Khuê liền ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, sẵn sàng quân sư cho anh. Khánh Hiệp thấy vậy liền nhanh tay kê một chiếc gối sau lưng cô. Khuê mỉm cười:
– Ai thế? Cô nào lọt vào mắt xanh của chủ tịch vậy? Em có biết rõ cô ấy không?
Hiệp mỉm cười:
– Biết chứ, biết rất rõ nữa là khác.
Khuê không hiểu vì sao khi nghe chính những lời mình vừa thốt ra, rồi nghe câu trả lời của Hiệp, lòng cô lại thấy hụt hẫng, cảm giác như mình vừa bị ŧυộŧ khỏi tay một thứ gì đó quý giá, ʇ⚡︎ựa như bản thân bước hụt xuống hố sâu, nhưng cô vẫn nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể:
– Em có trò chuyện với mấy cô nhân viên ở phòng kinh doanh, có phải anh nói tới một trong số họ không?
Ánh mắt Hiệp phảng phất nỗi buồn, anh lập tức lắc đầu:
– Không, chắc chắn là không rồi!
Khuê nhíu mày suy nghĩ rồi lại hỏi:
– Hay là phòng quảng cáo sản phẩm? Ở bên đó có mấy cô xinh tươi lại giỏi giang nữa.
Hiệp vẫn lắc đầu và nhắc lại câu ban nãy. Đến nước này, Khuê ngẩn mặt ra:
– Vậy thì ai nhỉ? Em biết nhân viên hai phòng đó rõ nhất thôi.
Hiệp ghé sát mặt cô một chút. Ở khoảng cách này, ánh mắt Khuê không thể dối lòng mình được. Tất cả sự ngượng ngùng dồn hết ra ngoài, biểu hiện ở gương mặt ửng lên, đôi mắt không thể rời khuôn mặt góc cạnh trước mặt. Làn môi mỏng của anh khẽ mấp máy:
– Có một người mà em biết rất rõ…
Đầu óc Khuê trở nên lộn xộn. Một hình ảnh vụt lên trong đầu cô, nó buột thốt ngay ra khỏi miệng cô:
– Chị Hoa ư?
Nhưng rồi cô đưa ánh mắt mình đi chỗ khác và nói:
– Không phải chứ? Chị ấy có gia đình rồi mà? Người anh trúng tiếng sét ái tình chắc hẳn chưa lập gia đình chứ nhỉ? Vả lại, anh và sếp Hoa làm việc với nhau lâu như vậy rồi. Nếu gọi là tiếng sét ái tình thì chắc là quen chưa lâu mới đúng chứ?
Khuê thấy vốn ngôn từ của mình lúc này đã được vận dụng linh hoạt hơn một chút, nhưng cảm giác vừa hụt hẫng vừa ngượng chín người vẫn không thay đổi. Nghe câu hỏi, Khánh Hiệp bật cười thành tiếng:
– Sao em lại nghĩ anh quen người chưa có gia đình? Nếu yêu người đã có gia đình thì sao? Tình yêu đâu ai nói trước được điều gì?
Trời ạ, Khuê đang nghe cái gì thế nhỉ? Nhưng rồi cô nghĩ, chắc Khánh Hiệp học ở phương Tây về nên cũng ảnh hưởng lối sống phóng khoáng. Tuy nhiên, cô vẫn nói lên ý kiến của mình:
– Xin lỗi, việc này em không giúp được anh đâu ạ. Chị Hoa đã có một gia đình hạnh phúc, êm ấm, giờ anh nói yêu chị ấy thì khác nào phá gia đình người ta. Em mang ơn chị ấy suốt đời, nhờ chị ấy mà em mới có công việc như thế này. Em không thể giúp anh làm việc đó được. Không chỉ riêng em, mà cả cái xã hội này đều c.ă.m ghét những kẻ như vậy. Vả lại, thà là tiểu tam, là phụ nữ còn gọi là trà xanh, chứ đàn ông thì … mà anh cũng lạ thật, bao nhiêu người ᵭộc thân anh không yêu lại chọn chị Hoa là sao?
Thấy thái độ bài xích của Khuê, Hiệp không nhịn được cười:
– Em tưởng tượng đi đâu thế? Ai bảo em là anh yêu chị Hoa? Nói linh ϮιпҺ vớ vẩn!
Khuê sau một lúc giảng đạo lý, nghe thấy thế thì ngẩn tò te:
– Là sao?
Hiệp nhìn cô gáι trước mặt. Đúng là thông minh đâu không biết, khi nghĩ đến chuyện tình cảm đều bối rối như nhau cả. Đây quả là cơ hội tốt cho anh dù khung cảnh không lãng mạn, không thơ mộng chút nào, nhưng cái luống cuống của Thục Khuê khiến anh có thêm động lực để nói ra những gì mình nghĩ. Anh vừa định mở miệng thì….
– Mẹ ơi chúng con về rồi!
Hai tiếng “ là em “ chưa kịp thoát ra khỏi vòm họng Khánh Hiệp thì bị những âm thanh trong trẻo kia ngăn lại, vội nuốt vào trong. Trời ạ, mấy đứa nhóc này sớm không sớm, muộn chẳng muộn lại về đúng thời khắc trọng đại này, khiến anh bỏ lỡ một cơ hội tốt đẹp. Còn Khuê, cô như được thoát khỏi tư thế ái muội với Khánh Hiệp nên tỏ ra nhẹ nhõm:
– Các con về rồi hả? Đi chơi có vui không con?
Toàn và Hân cũng đồng thanh:
– Dạ vui ạ!
Duy vẫn là người ϮιпҺ tế nhất. Cu cậu hỏi chú Hiệp:
– Chú ơi, mẹ cháu làm sao mà chú phải đỡ vậy ạ? Mẹ còn đau hả chú?
Trong lúc Khuê bối rối không biết trả lời thế nào chị Hiệp cười xoà:
– À, mẹ Khuê bị bụi bay vào mắt nên chú đang định thổi mắt cho mẹ thôi. Con trai này, hay là con thổi đi!
Duy xua tay:
– Dạ thôi chú ạ, chú là người lớn nên sẽ thổi mạnh hơn, thổi giỏi hơn ạ.
Đến nước này thì chỉ còn cách phồng miệng lên để thổi thôi. Hơi bạc hà từ miệng của Hiệp xộc thẳng vào mắt, vào mũi khiến Khuê ngây ngất. Thổi xong, Hiệp chưa kịp nói thì Khuê đã lên tiếng:
– Dạ ổn rồi ạ, muộn rồi, anh đưa bé Hân về đi.
Hiệp gật đầu, dặn dò Khuê đủ thứ rồi mới tạm biệt ba mẹ con ra về…
Sáng hôm sau, đúng sáu giờ rưỡi, anh chàng chủ tịch đã có mặt trước cửa phòng Ьệпh của Khuê. Ba mẹ con đã vệ sinh cá nhân xong xuôi, nhìn thấy Hiệp, Khuê ngạc nhiên:
– Ơ sếp, anh đến đây làm gì vậy ạ?
Hiệp cười:
– Em hỏi hay nhỉ? Anh đưa em vào đây thì giờ phải đưa em về chứ? Mà đã giao kèo không gọi sếp hay chủ tịch cơ mà!
Khuê phì cười:
– À, em ngạc nhiên quá nên quên mất.
Hiệp nói:
– Ba mẹ con xong chưa? Giờ ra xe anh đưa về, thủ tục ra viện sẽ có người của công ty làm cho em!
Khuê cảm ơn Hiệp rồi cũng hai con ra xe. Cô nghĩ anh đã đến đây thì mình cũng không nên từ chối. Vả lại, với những gì đã diễn ra ngày hôm qua, cô nghĩ Khánh Hiệp là vị chủ tịch quốc dân. Anh có tình cảm bao la với những nhân viên của mình, một người hiếm thấy trong giới kinh doanh, trong xã hội đồng tiền này.
Về tới chung cư, dĩ nhiên là Khuê mời Khánh Hiệp lên căn hộ của ba mẹ con cô. Hiệp quan sát căn hộ rồi nói:
– Khu này an toàn lại thoáng, căn hộ này cũng thoải mái cho một gia đình nhỏ!
Khuê vừa rót nước mời anh vừa nói:
– Vâng, cũng may cậu của hai đứa nhỏ quen với giám đốc ở đây nên mẹ con em mới được ưu ái như vậy.
Hiệp cười nhẹ:
– Người tốt thì sẽ được giúp đỡ thôi. Cuộc sống này vẫn còn rất nhiều người tốt với em, cứ mở lòng và đừng quên đi những gì không tốt đẹp trong quá khứ.
Là sao? Có vẻ như Khánh Hiệp biết nhiều hơn những gì Khuê nghĩ. Trước giờ, điều duy nhất về Khuê mà anh biết chính là việc chị Hoa nói rằng cô là mẹ đơn thân. Còn quá khứ của cô, anh có biết gì đâu nhỉ? Những lời vừa rồi chỉ là phỏng đoán hay là lời của một tri kỷ đây? Dường như nhận ra thái độ của Khuê, sự tò mò hiện rõ trong đôi mắt cô, Hiệp nhìn Thục Khuê:
– Thật ra, anh biết về em nhiều hơn em tưởng. Tuy nhiên, với anh, những điều đó không quan trọng, vì một khi em đã rời khỏi nơi đó, nghĩa là em đã đủ bản lĩnh để đối mặt với đời. Điều đó đáng trân trọng hơn là mặc cảm.
Khuê nói:
– Có phải chị Hoa kể với anh không?
Hiệp lắc đầu:
– Dĩ nhiên là không rồi. Với anh, một khi đang muốn biết điều gì đó không khó. Dù anh đi về giữa Việt Nam và Hàn Quốc, nhưng có những chuyện rất nhỏ cũng không qua được mắt anh. Huống hồ là một người anh muốn tìm hiểu, thì việc anh rõ về em chỉ là chuyện đơn giản.
Tìm hiểu? Khuê phải hiểu câu nói này theo nghĩa nào đây? Là anh tìm hiểu về các nhân viên tập đoàn hay hiểu theo nghĩa riêng tư hơn? Để không bị cho là tưởng bở, Khuê nói:
– Anh luôn tìm hiểu kỹ về những nhân viên của mình, thảo nào anh được mọi người tôn trọng như vậy.
Hiệp nói:
– Nhưng anh không muốn em tôn trọng anh theo nghĩa đó.
Khuê nhíu mày, tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Là sao? Có ông sếp nào lại không muốn mình được nhân viên tôn trọng ư?
Hiệp cố dằn lòng mình lại để hơi thở bớt dồn dập, để nhịp tιм bớt bất thường, để giọng nói bớt run rẩy:
– Vì anh tìm hiểu về em với một nghĩa khác, nói đúng ra là ….anh đã bị tiếng s.é.t ái tình ᵭάпҺ trúng khi gặp em…
Hả? Khuê đang mơ hay thật đây? Vậy là anh ấy thích Khuê ư? Không thể nào! Dù trái tιм đang nhảy loi choi trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ, nhưng Khuê vẫn cố nặn ra một nụ cười:
– Anh khéo đùa ghê! Lần đầu gặp em, chả phải anh xem em là kẻ xấu sao?
Hiệp lắc đầu:
– Em nhầm rồi, đó không phải là lần đầu anh gặp em. Đó là lần thứ n anh gặp em, chỉ là sau nhiều năm, em có nét khác xưa, cộng với tâm trạng của anh lúc đó vừa xuống máy bay, lại thấy bé Hân đang khóc và người dắt tay cháu không phải cô giáo nên nhất thời không nhận ra em thôi.
Khuê lại cảm thấy lộn xộn trong đầu. Nhìn thái độ khó hiểu của cô, Hiệp nói:
– Xin lỗi em, vì gần hai tháng làm việc cùng em nhưng anh không đủ can đảm thì nói ra, anh sợ em chưa thoát khỏi tổn thương. Thật ra, anh gặp em từ lúc em còn là cô sinh viên trường kinh tế. Lúc đó, em có rất nhiều vệ ϮιпҺ vây quanh. Lúc đó, em như một bông hoa ϮιпҺ khôi vậy. Lần ấy, anh về trường với tư cách là con trai của chủ tịch tập đoàn VF đang du học ở Mỹ, cùng bố về trường em tìm kiếm nhân tài, trong đó dĩ nhiên là có em. Tuy nhiên, sau vài buổi gặp gỡ các bạn sinh viên, một số bạn đồng ý đầu quân cho tập đoàn, một số bạn chọn phương án học lên nữa rồi mới về tập đoàn để có được những vị trí tốt, chỉ có em là chọn về xây dựng quê hương.
Những kỷ niệm về quyết định ngày ấy hiện lên trong đầu óc Khuê, ʇ⚡︎ựa như một chiếc b.ú.a nhỏ gõ vào những ô cửa ký ức của cô. Khuê nhận ra anh rồi – một hình mẫu mà nhiều cô sinh viên trường kinh tế lúc đó mơ ước, nhưng trái tιм của Thục Khuê ngày đó lại thuộc về Hoàng Thế, nên chẳng để ý tới ai nữa. Giọng Khánh Hiệp lại vang lên:
– Anh đã tìm hiểu về em, biết em yêu Hoàng Thế. Anh cũng biết hai người cùng quê, anh biết em về quê cưới Thế và xây dựng xưởng gỗ nhà anh ta phát triển. Anh đã để lỡ em…Sau này, anh gặp gỡ nhiều cô gáι, nhưng thực sự để lại ấn tượng thì không, hoàn toàn trống rỗng. Sau khi biết em sống hạnh phúc cũng Thế, anh ít về Việt Nam hơn, mỗi năm vài lần để kiểm tra tình hình thôi. Nhưng lần này gặp lại, anh nghĩ đấy là duyên trời và anh không thể bỏ lỡ em một lần nào nữa…