Lòng người chương 24

Tác giả: An Yên

ĐOẠN 24

Khoảng sáu giờ tối, Khuê thấy Khánh Hiệp đưa ba đứa nhỏ vui vẻ đi vào phòng Ьệпh của mình. Ba đứa đang vừa đi vừa nói cười ríu rít bỗng im bặt khi nghe tiếng “ suỵt “ từ miệng của Khánh Hiệp lúc vừa đến trước cửa phòng Khuê. Cô phì cười khi thấy khuôn mặt tỏ ra nghiêm túc của ba đứa bé. Cô ngồi dậy, đưa tay ra chào đón:

– Sao thế? Mẹ khỏe rồi, ba đứa lại đây nào!

Anh em Duy và cả Ngọc Hân sà lại gần giường nhưng không dám ngồi lên. Khuê ᴅịcҺ người sang một bên và nói:

– Ngồi cả lên đây, mẹ khỏe re rồi, có phải tiêm truyền gì nữa đâu. Mẹ nhờ chú Hiệp chở các con qua đây vì sợ giờ này về nhà mà mẹ chưa về sẽ Ϯộι nghiệp lắm. Lát nữa mẹ con mình cùng về nhé!

Khánh Hiệp xua tay:

– Thôi,cô chưa về được đâu, cứ nghỉ ở đây một đêm, ngày mai là thứ bảy, các bé cũng được nghỉ cả. Tối nay hai đứa ngủ ở đây luôn, không sao hết, lỡ có mệt hay có vấn đề gì còn có y bác sĩ!

Khuê nhìn hai đứa con rồi nhìn sang Hiệp:

– Chủ… chủ tịch…nhưng tôi …

Hiệp cười:
– Nhân viên tập đoàn ở đây không mất tiền đâu mà lo. Cô cứ ở lại đây, mọi thứ có bảo hiểm lo cả rồi. Giường rộng rãi, bên kia còn có giường cho người nhà, hai bé ngủ ở đây cũng được, sang giường kia ngủ cũng được.
Rồi anh đặt một phần cháo lên bàn:
– Lát nữa cô ăn thêm cho nhanh khỏe nhé, vì ăn cháo nhanh đói lắm, có gì ngày mai tôi sẽ qua!
Khuê lắc đầu:
– Chủ tịch không cần qua đâu ạ, hôm nay Chủ tịch đã vất vả vì tôi rồi, anh đưa bé Hân về nghỉ đi ạ!
Hiệp nháy nhẹ một bên mắt:
– Cô đuổi tôi đấy à?

Khuê cuống quýt:
– À không, không, tôi… tôi đâu dám. Anh tốt với tôi như thế, tôi mang ơn anh còn không hết. Nhưng tôi thấy anh vất vả rồi, anh nhiều việc như vậy, dự án còn chưa xong…
Hiệp nói:
– Không sao sức khỏe của nhân viên quan trọng hơn. Cô không phải lo đâu, giờ cô phải nghỉ ngơi nhé, lát nhớ ăn cháo nha.
Anh quay sang Duy và Toàn:
– Hai con muốn chơi thì ra chỗ khu vui chơi ban nãy chú chỉ đấy, sẽ có các cô γ tά đưa các con đi ra đó và đưa về.
Hai bé reo lên:
– Dạ vui quá ạ, chúng con đi chơi mẹ nhé!

Khuê bật cười:
– Đúng là trẻ con, vào Ьệпh viện thăm mẹ mà vui như Tết!
Duy áp mặt vào lòng mẹ:
– Không phải đâu ạ, chúng con thương mẹ, vì chúng con mà mẹ bị ốm…
Khuê vuốt tóc con trai:
– Mẹ đùa thôi, nhưng không phải vì các con đâu, vì mẹ không chú ý đến sức khỏe bản thân nên mới bị ốm, các con rất ngoan mà. Chỉ là vì mẹ đang chưa biết thương bản thân mình thôi. Giờ con ra chơi đi!

Bé Hân lay lay tay Hiệp, giọng thủ thỉ:
– Cậu Hiệp, cậu cho bé Hân đi chơi với anh Duy và em Toàn một chút rồi về nhé!
Hiệp gật đầu:
– OK, ba anh em cứ ra ngoài chơi đi!
Ba đứa bé ra đến cửa, có hai cô γ tά dẫn ba bé ra khu vui chơi. Căn phòng chỉ còn lại Hiệp và Khuê, bỗng nhiên thấy ngượng ngập. Chiều nay còn trò chuyện vui vẻ, nhưng chẳng hiểu sao giờ lại thấy ngại ngùng. Hiệp đứng ở cửa sổ một lúc rồi quay lại hỏi:
– Cô thấy ổn hơn chưa?

Khuê cười:
– Tôi khỏe thật rồi mà, tôi xuất thân ở nông thôn, không thuộc dạng tiểu thư yếu đuối đâu. Thật ra trước giờ tôi ít ốm lắm. Thực sự, tôi muốn về, ở đây nóng ruột lắm, còn bao nhiêu việc nữa…
Hiệp cau mày:
– Cô lại bắt đầu rồi đấy. Công việc cái gì chứ? Cô cứ nghỉ cho khỏe, có sức khỏe mới làm việc được. Cô chưa khỏe thì làm việc sao được? Cứ nghỉ ngơi đã, dự án cũng tạm ổn rồi mà!
Khuê nhìn lên Hiệp:
– Chủ tịch không cần cho tôi nghỉ nhiều vậy đâu.

Hiệp phì cười:.

– Nghỉ vẫn có lương, OK chưa? Còn nằm Ьệпh viện có bảo hiểm, cô không lo gì hết. Mà cô gọi tôi là chủ tịch mãi không thấy mỏi miệng à?

Khuê ngẩn mặt ra:
– Ơ, anh là chủ tịch, tôi không gọi chủ tịch thì gọi thế nào đây?
Hiệp ngồi xuống:
– “ Chủ tịch “ chỉ cần gọi ở công ty trong lúc làm việc thôi, chứ ngoài những lúc đó không cần, gọi chủ tịch nghe khó chịu lắm. Với tôi, đó vẫn là một chiếc áo rộng, tôi vẫn cần cố gắng rất nhiều nữa. Mà theo hồ sơ nhân viên, cô và tôi bằng tuổi nhau, nhưng tôi hơn cô tận sáu tháng. Vì thế, cô bậc em, còn tôi bậc anh.
Khuê gật gù:
– Vâng, đúng rồi, thì tôi vẫn gọi anh mà, có phải em đâu?
Hiệp tiếp tục lý luận:
– Vấn đề ở chỗ đó. Gọi anh thì xưng “ em “chứ gọi anh lại xưng “ tôi “là sao?
Khuê thấy ngại quá, ʇ⚡︎ự nhiên Chủ tịch nói vậy, cô thấy làm sao đó. Đành rằng về mặt lý lẽ thì những gì anh vừa nói không hề sai. Thế nhưng, làm sao cô dám gọi chủ tịch là anh và xưng em được ? Tuy nhiên, đúng là cách xưng hô của anh và cô hơi lộn xộn. Vì sau một thời gian làm việc cùng Khánh Hiệp, nhất là qua sự việc ngày hôm nay, Khuê có cái nhìn dễ chịu hơn với anh. Cô hít một hơi rồi nói:
– Dạ Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thay đổi!

Hiệp tròn mắt:

– Em thay đổi kiểu gì đấy?

Tiếng “ em “ phát ra từ miệng Khánh Hiệp khiến Khuê bất chợt đỏ mặt. Cô làm sao thế nhỉ? Thật sự cô thấy trái tιм mình hẫng đi một nhịp, có cảm giác gì đó lạ lẫm lắm đang xuất hiện trong lòng cô. Vẻ hấp dẫn của người đàn ông tài giỏi trước mặt không lẽ làm lòng Khuê xao xuyến ư? Không phải và không thể! Khuê đã chai sạn từ lâu rồi và cô cũng không thể, không nên nghĩ tới Hiệp với một tư cách nào khác ngoài cái tư cách là một vị Chủ tịch tập đoàn. Khuê biết mình ở đâu chứ! Dường như nhận ra thái độ của Khuê, Hiệp nói:
– Sao thế? Không muốn gọi anh hả?
Khuê lắc đầu, mặt không dám nhìn thẳng Khánh Hiệp:
– À không …không phải
… gọi chứ… gọi mà…

Sự bối rối của cô gáι trước mặt khiến Khánh Hiệp mê mẩn. Chẳng hiểu vì sao nhưng anh thấy lòng mình lạ lắm. Sự thôi thúc muốn gặp cô, muốn trò chuyện, thậm chí là trêu chọc cô gáι mới quen hơn một tháng này khiến anh thấy có chút mới mẻ trong lòng. Ở cô có nét quyến rũ chín chắn, khác với những cô gáι trẻ mà Khánh Hiệp thường gặp hoặc thường nhắn tin nhí nhéo với anh. Ở Khuê có một nét gì đó vừa trí thức lại vừa bình dị, vừa chín chắn lại vừa cởi mở. Có lẽ sự đan xen đó khiến trái tιм của chàng trai ba mươi lăm tuổi lần đầu được một thân ảnh gõ vào. Hiệp cười:
– Vậy là chốt cách xưng hô anh – em nhé. Từ nay, ai xưng hô sai thì người đó phải chịu phạt!
Hả? Lần đầu tiên Khuê nghe kiểu hình phạt khi xưng hô sai trong trường hợp một mối quαп Һệ sếp và nhân viên đấy. Thà là ăn nói hỗn láo hoặc xưng hô không đúng cấp bậc, chứ anh hay sếp hay chủ tịch – rồi em hay tôi trong trường hợp này mà cũng bị phạt ư? Khuê nói:
– Phạt thế nào cơ ạ?

Hiệp tủm tỉm:
– Em cứ sai đi rồi biết!
Bỗng nhiên Khuê thấy lòng mình là lạ, có cảm giác gì đó lan tỏa và đang lớn dần lên. Thôi kệ vậy, cứ vui vẻ khi đời cho phép, suy nghĩ làm gì nhiều cho mệt.
Một lúc sau, thấy đã gần chín giờ tối, Khuê nói:
– Ơ, mấy đứa trẻ đi chơi cũng lâu rồi nhỉ?

Hiệp nãy giờ hết nghe điện thoại lại mở laptop ra làm việc, hễ Khuê giục, anh lại lấy lý do “ em muốn đuổi anh à?” nên Khuê chỉ biết im lặng ngồi nhìn anh làm việc. Giờ nghe cô hỏi, anh ngẩng lên:
– Em yên tâm, có các γ tά trông chừng mấy đứa nhỏ, không phải lo đâu. Em mệt thì cứ nghỉ đi. À, mà em lát ngủ ở Ьệпh viện có sợ không?
Khuê lắc đầu:
– Sợ thì không vì có hai đứa nhỏ mà, nhưng chắc là khó ngủ vì lạ nhà. Có lẽ để hai bé nằm chung giường với mẹ sẽ ổn hơn.
Hiệp gật đầu:
– Ừ, anh tưởng em sợ thì sẽ có người ngủ cùng…

Khuê chưng hửng:
– Hả? Ai ngủ cùng cơ?
Hiệp cười:
– Gì thế? Nãy bảo không sợ, chứ giờ anh thấy chữ “ sợ “ hiện lên tгêภ mặt em rồi đấy!
Khuê vội đảo mắt nhìn quanh cho đỡ ngượng:
– Thì ʇ⚡︎ự nhiên anh nói thế…

Hiệp gấp laptop, lại gần giường rồi nói:
– Anh bảo có người ngủ cùng chứ anh có nói rằng anh sẽ ngủ cùng em đâu mà em đỏ mặt thế kia?
Khuê lại bị câu nói của anh làm mặt nóng ran:
– Đỏ đâu mà đỏ chứ? Em bình thường mà, đó.. là ….là đỏ hồng ʇ⚡︎ự nhiên.
Vẫn bướng bỉnh nhưng lại là một cách bướng bỉnh rất đáng yêu. Thục Khuê khiến Hiệp thấy thú vị, thấy mình cần chở che, bảo vệ cho cô gáι bé nhỏ ấy. Anh gật gật:
– Rồi rồi, đỏ ʇ⚡︎ự nhiên…

Khuê lại nhìn đồng hồ. Hiệp nói:
– Em nghỉ đi, anh không làm phiền em nữa…
Khuê tủm tỉm:
– Phiền thì không, nhưng cả ngày nay anh ở đây rồi, em sợ mọi người biết sẽ hiểu nhầm thôi, vì em và anh thực sự cần có khoảng cách.
Hiệp cau mày:
– Tại sao phải có khoảng cách? Em và Anh đều là người ᵭộc thân, tại sao không thể gần gũi nhau mà phải tạo khoảng cách làm gì?

Khuê lại tỏ ra luống cuống:
– Độc thân thì ᵭộc thân, ngoài kia có biết bao nhiêu người ᵭộc thân. Anh nói thế, ai nghe lại nghĩ chúng ta có vấn đề gì riêng tư đấy…
Khuê nói xong lại chợt nghĩ có thể mình hơi ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ. Chắc là Hiệp quá tốt nên dễ khiến người khác ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ như thế. Tuy nhiên, gương mặt của Khánh Hiệp vẫn rất thản nhiên:
– Riêng tư thì sao? Cũng bình thường thôi mà!
Khuê đuối lý nên xua tay mù mịt:
– Thôi sếp về dùm em. Em đi ngủ đây!
Cô nói xong thì nằm xuống quay mặt về phía tường, Hiệp cười tủm tỉm rồi nói một câu:
– Khuê này!

Dù quay lưng lại với anh nhưng mặt Khuê vẫn chưa hết đỏ. Cô nằm yên và nói:

– Có chuyện gì vậy ạ ?

Cô cảm giác tấm nệm lún xuống, có vẻ như người đó đang ngồi xuống sát cô. Giọng anh nhẹ và ấm lắm:

– Em có tin vào tình yêu sét ᵭάпҺ không?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *