Tác giả: An Yên
Khuê hơi đỏ mặt, nhưng rồi cô nghĩ có làm sao đâu nhỉ? Việc hôm qua là anh ta sai cơ mà? Chưa gì anh ta đã mắng cô là người xấu, bảo bé Hân phải tránh xa cô. Tiếc là lúc đó Khuê đang vội, chứ nếu không thì cũng tranh cãi tới cùng với anh ta rồi. Nhưng kể ra, khi biết anh ta là chủ tịch, cô thấy hơi hoang mang thật. Nhưng thôi, tập trung cho cuộc họp cái đã, kẻo lại mang thêm Ϯộι.
Vị chủ tịch lướt qua các gương mặt đang ngồi quanh bàn và dừng lại ở Thục Khuê. Đôi mày rậm của anh nhíu lại như để nhớ ra điều gì đó rồi nói:
– Ở đây, có một vài người lần đầu tiên gặp tôi nên tôi cũng xin ʇ⚡︎ự giới thiệu – Tôi là Khánh Hiệp, ba mươi lăm tuổi, chủ tịch tập đoàn VF, trong đó công ty F này là công ty con của tập đoàn chúng tôi. Tôi có bố là người Hàn Quốc, mẹ là người Việt Nam nên có cả tên tiếng Hàn và tên tiếng Việt. Mục tiêu của tập đoàn VF là phủ sóng toàn cầu với ϮιпҺ thần ham học hỏi và đoàn kết. Từ các công ty nhỏ tới tập đoàn, mọi người đều đoàn kết giúp đỡ nhau vì mục tiêu chung. Tôi đã tiếp quản tập đoàn thay bố được năm năm và hiện tại rất biết ơn mọi người đã giúp tôi đi đúng mục tiêu đó.
Anh ấy nói xong, phía dưới vỗ tay rần rần. Anh nói tiếp:
– Tôi là một người nghiêm khắc, nghiêm túc nhưng không quá khắt khe và không áp đặt người khác. Mọi người làm việc với tôi lâu nay cũng có thể hiểu được điều đó. Những bạn mới vào cũng đừng quá lo lắng, tôi luôn công bằng. Còn bây giờ, chúng ta bước vào cuộc họp nhé!
Rất rõ ràng, rành mạch. Anh ta ba mươi lăm tuổi mà Khuê cứ ngỡ chưa tới ba mươi, bởi ngoài đôi mắt rất sâu thì khuôn mặt trông còn trẻ lắm. Chắc người giàu họ ít vất vả nên trẻ lâu. Cùng tuổi với Khuê mà người ta đã là chủ tịch một tập đoàn, thật quá ngưỡng mộ! Anh ấy trình bày về quá trình kinh doanh vừa qua và dự án sắp tới của tập đoàn. Đúng là người có trình độ cao, nói đến đâu rõ ràng đến đó. Xong xuôi, anh nói:
– Dự án lần này rất lớn, mọi người sẽ được thưởng không hề nhỏ sau khi dự án hoàn thành. Tuy nhiên, quyền lợi sẽ đi đôi với trách nhiệm, tất cả mọi người chịu khó tăng ca một thời gian nhé, giờ về buổi chiều có thể sẽ là sáu giờ hoặc muộn hơn. Vì thế, ai có con nhỏ chịu khó nhờ người khác đưa đón nhé! Chỉ một thời gian ngắn thôi nên mọi người chịu khó nha.
Khuê bấu hai tay vào nhau. Vẫn biết là công việc nhưng cô là mẹ đơn thân. Ở đất Hà Nội này, cô biết nhờ ai cơ chứ? Việc này với Khuê thật khó, cô không biết phải làm thế nào đây? Mới vào công ty được ba tháng, cô đang cố gắng, đang hết sức nỗ lực để không phụ lòng của chị Hoa, để chứng minh năng lực của mình. Bây giờ thế này, thật sự hoang mang quá. Dường như chị Hoa hiểu tâm trạng của cô. Chị cầm lấy tay cô ʇ⚡︎ựa như một lời động viên. Sau khi cuộc họp kết thúc, chị nói nhỏ vào tai Khuê:
– Em ở lại đây một chút đã!
Cô gật đầu, hai người chờ mọi người ra hết rồi chị Hoa nói:
– Thưa chủ tịch, tôi có một việc muốn nhờ sếp ạ!
Khánh Hiệp quay sang chị Hoa:
– Vâng, chị cứ nói đi ạ! Có vấn đề gì sao ạ?
Chị Hoa nhìn sang Thục Khuê:
– Vâng sếp, đầu tiên tôi muốn giới thiệu với chủ tịch người trợ lý mới của tôi – cô Hoàng Thục Khuê, tôi đã trao đổi với sếp qua điện thoại rồi, đến nay hai người mới gặp nhau ạ.
Hiệp gật đầu:
– À, việc này chị đã trao đổi với em rồi, nhưng không phải đây là lần đầu tiên em gặp cô ấy đâu ạ.
Chị Hoa ngạc nhiên:
– Là sao sếp? Từ ngày Khuê vào công ty, sếp đã tới đây đâu?
Hóa ra là anh ta không hề quên Khuê, không quên sự việc chiều hôm qua. Chẳng lẽ một người được chị Hoa ᵭάпҺ giá là ϮιпҺ tế, biết quan tâm, chia sẻ với nhân viên lại chấp nhặt việc hôm qua sao? Hay anh ta chỉ tốt với nhân viên vì họ đưa lại lợi nhuận cho công ty? Còn những người ngoài thì anh ta sẵn sàng đáp trả? Nếu vậy thì đây là kiểu tư duy của những kẻ thực dụng rồi, Khuê ghét kiểu người đó, chỉ nghĩ đến lợi ích của mình. Câu nói của Khánh Hiệp cắt ngang dòng suy nghĩ của Khuê:
– Dạ, hôm qua em đến đón bé Hân lúc mới xuống sân bay, tình cờ gặp cô này ở trường mầm non. Cô ấy cũng đi đón con ạ. Nhưng hôm qua em không biết cô Khuê là nhân viên tập đoàn vì cô ấy không mặc đồng phục của chúng ta.
Chị Hoa cười:
– À, dạo này Khuê cũng vừa vất vả với việc nhà, vừa việc công ty lại ở giai đoạn nước rút nên bữa trưa không chợp mắt, nhiều hôm còn thức rất khuya. Thế nên, trước giờ về buổi chiều, Khuê thường thay đồng phục công ty cho thoải mái rồi mới đến đón con ạ!
Khánh Hiệp “ à” lên một tiếng rồi quay sang Khuê:
– Xin lỗi cô, hôm qua tôi hơi nặng lời. Tôi chưa kịp xin lỗi thì cô và hai cháu đã đi về rồi, cô cũng biết đấy, xã hội bây giờ rất phức tạp, kẻ xấu người tốt nhiều khi trà trộn không biết đường nào mà lần. Bé Hân thiệt thòi vì ba mất sớm nên tôi rất sợ mỗi khi bé tiếp xúc với người lạ.
Chị Hoa ngơ ngác:
– Ơ, thế là sao ạ?
Hiệp kể lại chuyện hôm qua. Chị Hoa cười rũ rượi:
– Trời ạ, sếp đa nghi vừa phải thôi. Thảo nào đến giờ sếp vẫn ế là đúng rồi. Sếp nghĩ nhiều quá nên nhìn đâu cũng là người xấu.
Khuê thở phào. Hóa ra anh ta cũng hiểu chuyện đấy chứ, không để ý những điều đó. Hiệp cười:
– Em hiểu rồi, chắc chắn em sẽ lấy vợ là người Việt. Mà chị muốn hỏi em chuyện gì ạ?
Chị Hoa nói:
– À, ban nãy sếp bảo chuyện ở lại công ty tăng ca đó ạ. Chả là Khuê có hai đứa con nhỏ, một bé bậc tiểu học, một bé ở mầm non. Sếp có thể linh động cho Khuê được không? Cô ấy không nhờ được ai đón ạ!
Khánh Hiệp nhíu mày:
– Chị biết tính em xưa nay rồi đấy, công tư ρhâп minh. Nếu giờ em để cô Khuê đây về trước thì mọi người sẽ nghĩ như thế nào ạ? Rồi người ta lại nghĩ ai muốn làm gì thì làm rồi chắc công ty loạn mất. Mà cô ấy không đi cùng chồng hay bố mẹ nội ngoại ra Hà Nội sao?
Chị Hoa lên tiếng:
– Dạ cái này hơi tế nhị ạ. Khuê là mẹ đơn thân và Hà Nội là nơi mới mẻ với các con cô ấy vì lần đầu hai bé ra đây. Trước đây, Khuê học đại học ở Hà Nội, nhưng sau đó về quê làm việc, nay lại đầu quân cho công ty ta.
Khánh Hiệp nhìn cô gáι trước mắt, chỉ là một lớp trang điểm rất nhẹ nhưng cô ấy vẫn toát lên vẻ thanh tú tгêภ khuôn mặt. Trông cô ấy cũng không đến nỗi nào, vậy tại sao lại làm mẹ đơn thân trẻ như thế nhỉ? Hiệp nghĩ đủ thứ rồi ʇ⚡︎ự cho rằng những chuyện đó có phải của mình đâu chứ. Anh nói:
– À, thì ra là vậy. Nếu thế thì khi công việc chưa xong, cô có thể đem về nhà làm tiếp nhé! Tôi cũng sẽ giải thích với mọi người ở đây hiểu rằng cô là một ngoại lệ.
Khuê ngạc nhiên:
– Cái …cái gì cơ? Chủ tịch, anh giúp tôi thật ư? Tôi cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều!
Hiệp chợt thấy Khuê cũng có điều là thú vị. Bởi lúc này trông cô ấy không đanh đá như hôm qua nữa. Anh cười:
– Không phải cảm ơn nhiều thế đâu, tôi cũng chẳng muốn công ty mất nhân tài. Thật ra, muốn mọi người giúp đỡ, hết lòng vì công ty, tôi cũng phải để mọi người thấy thoải mái khi đến đây làm việc chứ. Nếu ai cũng đến công ty với tâm trạng lo lắng chuyện này việc kia thì làm sao họ yên tâm làm việc được ? Phải để ý đến đời sống cá nhân của mọi người chứ!
Khuê nghe mà thấy tâm phục khẩu phục. Một người đàn ông vừa đẹp đẽ vừa giàu có, lại giỏi giang và có lòng yêu thương con người như vậy mà vẫn tồn tại ở thế giới này hay sao? Kì lạ thật! Khuê cảm ơn Hiệp một lần nữa rồi cũng chị Hoa đi làm công việc của mình.
Mấy tuần sau đó, công ty F làm việc rất căng thẳng. Mọi người đều góp công góp sức cho dự án. Giờ Khuê mới hiểu vì sao vị chủ tịch này kêu gọi ϮιпҺ thần đoàn kết. Nhờ điều đó mà mọi người rất bao dung cho nhau. Để đáp lại tấm ân tình đó, Khuê cũng làm việc cả trưa rồi thậm chí cả đêm cho kịp tiến độ với mọi người, để thực hiện dự án một cách tốt nhất, không phụ không mong đợi của chủ tịch. Đây cũng là giai đoạn Khắc Duy thi cuối kỳ nên cô cũng muốn để ý con, mong con có kết quả tốt, không phụ công của những người yêu thương con. Thế nên, hơn một tháng nay xoay xở cả việc gia đình và việc công ty, Thục Khuê gầy hẳn đi. Thời gian ngủ không có, nhiều lúc cô chỉ mong một ngày có thêm mấy tiếng nữa thì tốt biết mấy.
Một hôm, vừa bước chân đến công ty với đôi mắt cay xè vì thiếu ngủ, Thục Khuê quyết định pha một tách cà phê cho tỉnh táo. Cô đến công ty luôn sớm hơn mọi người nên giờ này chỉ lác đác vài ba người ở đây. Đang pha cà phê, cô chợt nghe một thanh âm vang lên:
– Cô đến công ty sớm vậy ư? Đúng là nhân viên tích cực nhỉ?
Khuê quay lại – là Khánh Hiệp. Cô cười một cách mệt mỏi:
– Chào chủ tịch, tôi sợ tắc đường nên đưa hai bé đi học sớm và qua công ty luôn.
Khuê định nhường chỗ cho Khánh Hiệp. Nhưng cô chợt thấy tay chân nặng trĩu, mọi thứ trước mắt mờ nhạt dần rồi tối đen đi cả. Khuê rơi vào vô thức, chỉ kịp nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Khánh Hiệp…