Lòng người chương 20

Tác giả: An Yên

ĐOẠN 20

Ngày hôm sau…

Khuê và Hoàn đưa bố mẹ cùng hai cháu đi chơi ở công viên trung tâm thị xã. Cô cũng nhờ hai cô hiệu trưởng ở hai trường gấp rút làm thủ tục chuyển trường cho Duy và Toàn. Với quαп Һệ của Khuê lâu nay thì dĩ nhiên hai cô rất nhiệt tình. Tối chủ nhật, mẹ con Khuê cùng Hoàn sẽ ra Hà Nội để sáng thứ hai có mặt tгêภ mảnh đất thủ đô, làm quen với mọi thứ, nghỉ ngơi mấy ngày, chờ thủ tục chuyển trường xong xuôi thì cô mới đến nhận việc. Hai cu cậu được đi chơi thì vui vẻ lắm, cười thỏa thích. Gia đình ông Nghĩa bà Minh cũng không có họ hàng ở huyện Q mà đi làm ăn khắp ngả đất nước, thế nên việc mẹ con Khuê ra Hà Nội cũng không phải nói năng gì với ai. Vậy cũng tốt, càng ít người biết lại càng hay.
Sáng thứ hai…
Bốn người có mặt ở Hà Nội. Thủ đô đón mẹ con Khuê và Hoàn bằng tiết trời cuối xuân, hơi lành lạnh khá dễ chịu. Vì đã nhờ cậy trước nên căn chung cư ở tầng bốn đã sẵn sàng cho ba mẹ con với hai phòng ngủ, một phòng khách và phòng ăn đủ cho cả gia đình sinh sống. Duy và Toàn thích thú reo lên:
– Ôi, nhà mới của mình đây ạ mẹ? Đẹp quá! Chúng con sẽ có phòng riêng phải không ạ?

Khuê cười:
– Ừ, nhưng đó là chuyện sau này các con lớn lên. Còn bây giờ chỉ có ba mẹ con, nên phòng bên kia sẽ là nơi mẹ làm việc và các con học tập, còn phòng bên này ba mẹ con sẽ ngủ chung. Tuy nhiên, tuần này cậu Hoàn đang ở đây, cậu sẽ ngủ ở phòng bên kia, ba mẹ con ở phòng bên này, hiểu chưa?
Duy ôm lấy Hoàn:

– Con sẽ sang ngủ với cậu nhé?
Hoàn cười “ OK” rồi cùng chị sắp xếp đồ đạc. Các cô hiệu trưởng hứa chiều thứ ba sẽ xong thủ tục nên hai ngày đầu tiên, ba mẹ con cùng cậu Hoàn đi thăm thú Hà Nội và liên lạc với chị Hoa giám đốc. Mọi người vào lăng viếng Bác, tới chùa Một cột, thăm Bảo tàng Hồ Chí Minh rồi Văn miếu Quốc ʇ⚡︎ử giám. Tối đến, bốn người lại ngồi xích lô lượn quanh Hồ Gươm… Lòng Khuê thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô cũng mời chị Hoa giám đốc công ty F tới dùng cơm tối và nói qua về công việc cùng ý định học tiến sĩ của mình. Chị Hoa cười:
– Chị đã chọn không nhầm người. Dù lấy chồng sinh con, nhưng vẫn luôn có ý chí học tập và nâng cao bản thân. Giờ em như thế này cũng là trời thương chị, đã cho chị một cộng sự đắc lực.
Hoàn cười:
– Chị ơi, chị gáι em giỏi lắm, nhưng công việc ở công ty mình bước đầu còn chưa quen, có gì nhờ chị giúp đỡ ạ. Ba mẹ con ở quê ra, cũng xa Hà Nội lâu rồi, giờ lạ nước lạ cái, trăm sự nhờ chị chỉ bảo ạ!
Chị Hoa gật đầu:
– Chị biết rõ hoàn cảnh của Khuê mà, hai chị em dù bao năm không gặp nhưng vẫn thường xuyên tâm sự. Cậu em trai thương chị gáι ghê. Em yên tâm, chị là giám đốc đại diện ở Hà Nội chứ chủ tịch tập đoàn hiện đang ở Hàn Quốc. Đây là công ty của Hàn Quốc, mẹ chủ tịch là người Việt nhưng bố lại là người Hàn Quốc, thế nên ông ấy mới muốn con trai mình mở chi nhánh ở Việt Nam và làm chủ tịch ở đây. Hiện tại, vị trí mà chị dành cho Khuê là trợ lý giám đốc vì cậu trợ lý của chị mới chuyển công tác lên tập đoàn, nên Khuê sẽ thay cậu ấy.
Khuê ngạc nhiên:
– Ơ, em tưởng em chỉ là nhân viên phòng kinh doanh thôi chứ chị? Trợ lý giám đốc… em thấy… nó to quá… em mới vào công ty, còn chưa phỏng vấn chính thức mà…
Chị Hoa cười:
– Cái con bé này, em cần gì phải phỏng vấn? Chị quá rõ trình độ của em mà. Nói thật nhé, cái xưởng gỗ đó không có em chèo chống thì sống kiểu gì nổi? Rồi em xem, giờ nó sống nhờ vào tiền và hợp đồng, nhưng lâu dài hay không thì còn mệt lắm. Trước đây, họ nhờ có nhiều thợ lành nghề, giờ họ đi hết rồi, lớp thợ mới chưa chắc đã ổn. Còn em, chuẩn bị học tiến sĩ mà làm nhân viên thường sao được chứ? Cứ tin chị, cấp càng cao thì mình càng có động lực để phấn ᵭấu.

Khuê ҳúc ᵭộпg nói:

– Em cảm ơn chị. Thật sự em rất biết ơn chị. Em không ngờ…
Chị Hoa cầm lấy tay cô:
– Chị tin em. Nhưng niềm tin cũng đi đôi với trách nhiệm của em, chứ chị không dung túng, em hiểu không?
Khuê gật đầu:
– Em hiểu rồi ạ, nhất định em sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng chị ạ!
Chị Hoa tỏ ra rất hài lòng. Chị ngồi chơi một lát rồi ra về, hẹn sáng thứ tư sẽ đưa mẹ con Khuê tới làm quen với trường mới, chờ giấy tờ được gửi ra Hà Nội sẽ nhập học luôn, sau đó chị Hoa cũng hứa đưa Khuê tới công ty làm quen với mọi người. Tuần này sẽ ổn định chỗ học cho con, tuần sau Khuê đi làm là được. Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, Khuê cảm nhận được tình người thật ấm áp. Trong lúc gia đình nhà Hoàng Thế đối xử với cô như vậy thì vẫn còn nhiều người dù ít gặp gỡ, dù chỉ qua những tin nhắn, những cuộc gọi nhưng vẫn giang rộng đôi tay giúp đỡ mình mọi lúc mọi nơi. Khuê cảm ơn cuộc đời đã cho cô có một gia đình tốt đẹp và đã cho cô gặp được những người như chị Hoa.

Việc làm quen với ngôi trường mới ở thủ đô khiến Duy và Toàn rất thích thú. Hai cậu bé chưa ý thức được rằng việc xin vào một ngôi trường ʇ⚡︎ử tế ở Hà Nội vào thời điểm giữa học kì hai như thế này là không hề đơn giản. Nhờ mối quαп Һệ của chị Hoa mới có thể làm được điều đó. Đã quen với Trường làng, nay được thấy một ngôi trường khang trang, hiện đại, hai cu cậu vô cùng háo hức. Hai bé chỉ được thăm thú một chút vào giờ ra chơi, rồi tạm biệt cô giáo và hẹn gặp lại vào ngày hôm sau vì thủ tục chuyển trường cũng đã xong. Hai bé bắt đầu học ở trường mới vào hai ngày cuối tuần. Trong lúc đó, Khuê được giới thiệu làm quen với công việc mới. Chỉ tới tối, ba mẹ con mới gặp nhau với đủ thứ chuyện được kể líu lo từ hai thiên thần bé nhỏ.
Trọn vẹn một tuần ở với Khuê và các cháu, tối chủ nhật, Hoàn lên đường về quê sau khi dặn dò chị và hai cháu đủ thứ. Công ty của Khuê làm thông tầm, nên buổi trưa cô ăn cơm cùng các đồng nghiệp ở căng tin của công ty và chiều nghỉ sớm, đủ thời gian đến đón các con, vì trường cũng không quá xa nơi cô làm việc. Hôm nào bận rộn một chút, Khuê sẽ gọi nhờ cô giáo gửi hai bé ở phòng bác bảo vệ trường mầm non. Nhưng chị Hoa cũng luôn tạo điều kiện cho Khuê kịp đón con, việc chưa xong về nhà làm tiếp, có muộn cũng chỉ mười đến mười lăm phút để các bé không lo sợ. Vì ngày ngày báo đài đưa tin cảnh báo những hành vi dụ dỗ của người xấu, nên Khuê luôn dặn các con đề phòng. Trường tiểu học và trường mầm non sát cạnh nhau. Duy cũng rất ra dáng anh trai, luôn sang trường em, cùng chơi xích đu, cầu trượt nếu mẹ chưa tới, hai cậu bé không bao giờ dám ra khỏi cổng trường.

Trong khi đó, ở quê…

Sau khi Khuê rời khỏi nhà họ Hoàng đưa tròn một tháng, một đám cưới rình rang đã được diễn ra trước sự ngỡ ngàng của cả làng. Người ta vốn đang thắc mắc rằng lâu rồi không thấy mẹ con Khuê đâu, nhất là hai đứa nhỏ lễ phép, hễ thấy người lớn là chào từ xa. Nhưng khi thiệp mời được nhà họ Hoàng gửi đến tay, khi đọc tên cô dâu chú rể, người ta kinh ngạc cực độ. Hầu như ai cũng hỏi lý do nhưng chỉ nhận được câu trả lời qua loa đại khái – “hai đứa không hợp nên ly hôn rồi”. Vì thế, cũng chẳng ai biết đường nào mà lần. Có vẻ như gia đình ông An rất giữ lời hứa với Khuê, không nói rõ ràng mọi chuyện!
Còn người làng, có thiệp mời thì họ đi ăn cỗ thôi, rồi sau đó là những câu xì xào bàn tán về cô dâu mới:
– Con bé này trông trẻ hơn cái Khuê nhỉ?
– Nhưng cái Khuê trông xinh xắn và hiền lành hơn.
– Ừ, cái Khuê lại chín chắn và có học thức nữa…

Dĩ nhiên là vợ chồng ông Minh cũng được mời, nhưng Hoàn có thay mặt bố mẹ tới mừng cưới trước ngày tổ chức hôn lễ chứ không đi ăn cỗ. Chẳng phải họ ngại ngần với người làng, mà bởi họ khinh. Đi mừng cưới về, Hoàn hậm hực:
– Bố mẹ cứ bảo tình với chả nghĩa, chứ còn thấy mình sang đó mà họ có tỏ thái độ ʇ⚡︎ử tế gì đâu? Nghĩ mà Ϯộι chị Khuê.
Bà Nghĩa nói:
– Con đừng nghĩ thế, người ta đã có lời mời tới nhà mình, thì mình phải trân trọng. Mình ʇ⚡︎ử tế thì họ mới nể, chứ mình cũng tỏ ra bất cần, mất lịch sự thì mình có khác gì họ đâu!
Hoàn nói:
– Nhưng con bé đó trông cứ mệt mệt như kiểu ốm nghén. Ngoài điều đó ra thì con thấy vợ mới của anh Thế chẳng có gì không bình thường như lời cả nhà kia nói cả. Thế nên, con chắc chắn đôi này qua lại với nhau bên Đức, nhưng nhà con kia giàu, có thể hứa hẹn đưa xưởng gỗ đi lên chẳng han, nên nhà họ Hoàng tìm mọi cách, kể cả đuổi chị Khuê và các cháu ra khỏi nhà. Quá kh.ố.n n.ạ.n!
Ông Minh nhẹ giọng:
– Thôi, thực ra mình cũng chưa biết chính ҳάc mọi chuyện thế nào cả. Nếu nhà kia giàu giúp vực dậy xưởng gỗ thì họ nói cũng có cái đúng còn gì? Sự nghiệp nhà họ vẫn quan trọng hơn mà, vì nó vừa là sự kế tục lại vừa là bát cơm của cả nhà họ.

Bà Nghĩa nói:
– Đúng rồi đấy con ạ, mình sống sao cho họ nể. Ở đời khó mà công bằng lắm, con không phải ấm ức đâu, xem như duyên của hai đứa đã hết cho nhẹ nhõm.
Hoàn dù dạ dạ vâng vâng nhưng trong lòng vẫn thực sự cảm thấy có gì đó không đúng. Tuy nhiên, nghĩ tới những lời bố mẹ nói, Hoàn cũng gạt đi cho nhẹ đầu.
Còn dân làng, đám cưới của Thế trở thành đề tài bàn tán ղóղℊ ҍỏղℊ còn hơn cả bản tin thời sự tгêภ VTV. Họ bảo Thục Khuê cố gắng bao lâu giờ dâu mới về một cái, xưởng gỗ đã thay da đổi ϮhịϮ ngay. Thợ thuyền lại được tuyển ầm ầm, chẳng mấy lâu mà khấm khá như xưa. Họ bảo cô vợ hai của Hoàng Thế mang bầu được hai tháng rồi và được Hoàng Thế cưng như trứng. Những lời đó dĩ nhiên là chẳng thể nào không lọt vào tai của gia đình bà Nghĩa theo một kiểu tình cờ nhưng thực chất là cố ý. Bà cũng chỉ cười trừ, cho rằng xem như con bà số vất vả nên không được hưởng. Tuy nhiên, khi Hoàn nghe đến những câu từ đó, anh bực dọc:

– Đúng là một lũ m.ấ.t d.ạ.y, nhà dột từ nóc trở xuống. Bọn họ nói cho ai nghe cơ chứ, giả khóc lóc khi phải lấy một con không bình thường, vậy mà mới cưới một tháng đã có bầu hai tháng ư?
Anh bấm số điện thoại của Hoàng Thế và chỉ nói đúng một câu:
– Để tôi xem cái trò mèo của các người diễn được bao lâu!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *