Lòng người chương 19

Tác giả: An Yên

ĐOẠN 19

Nước mắt Khuê lăn dài tгêภ hai má. Đúng là chẳng ai thương mình bằng bố mẹ đẻ. Bố mẹ chồng cũng tỏ ra thương cô, nhưng rồi họ vẫn chấp nhận để Khuê rời xa con trai họ để đạt được mục đích cho gia đình của họ, dù Khuê đưa cả cháu đích tôn của họ đi, họ cũng chẳng cần. Chỉ cần gia đình họ vượt qua khó khăn, lấy lại vị thế, họ sẵn sàng bất chấp tất cả, kể cả tình người. Còn bố mẹ ruột, hai người chẳng cần giàu sang, hạnh phúc của họ là mẹ con cô được vui vẻ, bình an. Đấy có lẽ là sự khác biệt rõ rệt nhất giữa bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ trong trường hợp của Khuê. Cô từng đọc thấy có nhiều bài báo, nhiều câu chuyện có bố mẹ chồng thương con dâu còn hơn cả con đẻ, nhưng chắc là Khuê không có được cái phước đó. Thôi thì xem như những cố gắng, những hi sinh của Khuê là cách cô tạo phước cho con…

Chiều hôm đó, Khuê và Thế lên tòa án. Dĩ nhiên là nhờ có quen biết, đi trước một bước nên thủ tục hòa giải được bỏ qua vì thực sự họ chẳng có gì để hòa giải cả. Mọi chuyện kết thúc một cách nhanh chóng. Ngay trong ngày hôm đó, Khuê đã ҳάch vali về nhà bố mẹ trước, rồi cô chờ con tan trường và đưa hai bé về nhà nội ăn một bữa cơm tối để chào tạm biệt mọi người. Cô đã giải thích vì sao ba mẹ con phải rời đi theo cái cách mà Khuê đã chuẩn bị. Thực ra, Duy và Toàn bám mẹ, gần mẹ từ nhỏ nên dù có nhớ ông bà thì với chúng, chỉ cần bên mẹ là được bình yên. Hoàng Thế muốn cô ở lại một đêm nữa, nhưng Khuê lấy cớ về để sớm mai ra xe đi đến nơi ở mới. Thế nói:

– Em đã dứt khoát như vậy rồi ư? Sáng mai anh có thể chở ba mẹ con đi sớm mà, vả lại em định đi đâu?

Khuê cười:
– Đồ đạc em đưa về bên kia cả rồi, khi nào ổn định chỗ ở, tìm được công việc thì em sẽ báo nhé. Giờ xin phép mọi người con đi!
Ông An, bà Bằng rồi cả Hoàng Thế ôm lấy Khuê, rồi ôm chặt lấy hai đứa bé, hôn hít hai đứa cháu:
– Nhớ về chơi với ông bà nha các con!
Khuê cũng gật đầu:
– Vâng, mọi người yên tâm, miễn là mọi người muốn, con sẽ cho các cháu về chơi bình thường mà. Thôi, mọi người ở lại giữ sức khỏe, chúc xưởng gỗ của gia đình sẽ phát triển nhé! Con xin phép ạ!

Khuê nói xong thì cùng hai con lên xe máy về nhà ngoại, đồ đạc cô đã đưa về từ chiều rồi nên giờ nhẹ nhàng lắm. Điều kỳ lạ là chẳng hiểu sao, giây phút cô đi ra khỏi ngôi nhà đó – cái nơi mà cô từng nghĩ rằng sẽ là bến đỗ bình yên, là nơi mình xây dựng một mái ấm cho các con thì nay lại chẳng thể trở về. Chỉ có điều, giờ phút này, rời khỏi đây, cô lại thấy lòng mình nhẹ bẫng đi, cảm giác như mình vừa thoát ra khỏi một cái gì đó, vừa trút đi một gánh nặng nào đó và mở ra một chân trời mới. Chiều nay, Khuê đã ʇ⚡︎ự dặn lòng sẽ không khóc. Nhưng không hiểu sao, giờ suy nghĩ lại, cô thấy những điều mà chiều nay mình nghĩ chẳng liên quan tới cô nữa. Khuê thấy lòng lạ lắm, có một chút nhẹ nhõm, có cả một chút háo hức nữa. Khuê lại ʇ⚡︎ự nhủ:” Thục Khuê à, mày sao vậy? Phải chia tay người mình yêu mà lòng lại chẳng đau đớn như ngày hôm qua, có phải đau quá rồi hóa đ.i.ê.n không?”. Nhưng thôi kệ, mình đau đớn rồi sẽ ảnh hưởng đến con, mình phải ʇ⚡︎ự nỗ lực tiếp vậy, chặng đường phía trước còn dài mà…

Về tới nhà, bà Nghĩa ông Minh vẫn ngồi trước chiếc tivi nhưng lâu lâu lại ngó ra ngoài. Hoàn – em trai Khuê cũng đi ra đi vào. Vừa thấy chiếc xe chở mẹ con nhà Khuê chạy vào sân, Hoàn chạy ra:
– Ái chà, cậu chào hai ông tướng, để cậu bế xuống nào!
Vợ chồng bà Nghĩa cũng chạy ra, ôm lấy hai đứa cháu vào nhà. Hoàn nói:

– Chị để xe đấy em dắt cho!

Sáng giờ Hoàn làm việc ở nông trường. Tối về tới nhà, vừa ăn cơm vừa nghe bố mẹ nói chuyện, cậu thương chị mà không dám khóc trước mặt bố mẹ. Vì nhà nghèo nên hai chị em bảo ban nhau học tập thật giỏi. Thời sinh viên ở Hà Nội, lúc em vào đại học thì chị cũng gần năm cuối, chị đi làm thêm đến gầy rộc cả người để thêm tiền cho em học, phụ đỡ bố mẹ. Chị phải hi sinh quá nhiều cho em, cho cả gia đình nhà chồng và giờ lại như thế này. Nhưng trước mặt hai đứa cháu, Hoàn không nói chuyện đó, anh vui vẻ chơi với cháu, làm ngựa cho hai cu cậu cưỡi. Gần chín giờ rưỡi đêm, Hoàn nói:
– Giờ hai đứa ngủ với cậu hay với mẹ Khuê đây?
Duy nói:
– Lỡ câu ngáy to thì sao ạ?

Hoàn nháy mắt:
– Không bao giờ, đàn ông đàng hoàng ai lại ngáy chứ!
Bé Toàn bốn tuổi giọng trong veo:
– Nhưng cậu Hoàn có gác chân lên người em không?
Hoàn lại lắc đầu:
– Cũng không luôn. Sao, hai cu cậu quyết định đi!

Duy nói:
– Thế cậu không nhắn tin tán gáι sao? Con nhớ hôm Tết cậu bảo là tối cậu bận nhắn tin tìm người yêu mà?

Hoàn cười lớn:
– Thôi, giờ chẳng tìm nữa, cậu đẹp trai ngời ngời thế này, người yêu ʇ⚡︎ự khắc sẽ tới!
Duy bặm môi ra chiều suy nghĩ lắm rồi nói:
– Thôi, giờ em Toàn còn nhỏ nên ngủ với mẹ, con lớn hơn nên sẽ ngủ với cậu!
Khuê nhìn cu em:
– Bé Toàn có đồng ý không hả con?
Toàn gật đầu và chạy lại ôm lấy mẹ. Bố mẹ Khuê cũng giục hai đứa cháu rửa tay chân rồi ℓêп gιườпg đi ngủ. Ngôi nhà ngói ba gian rộn rã tiếng cười một lúc rồi im lìm. Vợ chồng bà Nghĩa vẫn biết con còn nhiều điều trăn trở nên hai người ngồi lại phòng khách để chờ đợi. Hai cu cậu ban ngày đi học, ngày mai là thứ bảy được nghỉ nên Duy cũng chưa làm bài tập, Khuê cũng không giục con, cô để con được nghỉ ngơi. Nãy giờ hai đứa chơi vui rồi nên chỉ lên nằm một chút là ngủ luôn. Khuê và Hoàn từ hai chiếc giường cùng bước ra phòng khách. Bà Nghĩa nói:

– Chắc hai đứa đi đi lại lại rồi ngồi xe máy gió mát nên nhanh ngủ!

Hoàn ngồi đối diện chị và nói:
– Chị nghĩ anh ta lấy lý do là phải cưới cô nào đấy, ly dị với chị để cứu lấy xưởng gỗ thật ư? Em nghi ngờ anh ta sang Đức rồi tằng tịu với con nào đó!
Nãy giờ không nhắc tới, giờ nói đến điều này, Khuê thở dài và nói:
– Vấn đề không phải là lý do em ạ. Chị không quan tâm đến lý do là gì đâu, vì thực ra chị nghĩ, một khi họ muốn chị hi sinh, họ sẵn sàng để chị đưa hai đứa cháu đi, có nghĩa là họ cạn tình rồi. Nếu chị nhất quyết không ly hôn thì họ cũng chẳng dám ép chị ngay, nhưng cuộc sống của chị sẽ chẳng khác gì đ.ị.a n.g.ụ.c nếu không làm theo điều họ muốn. Em nghĩ đi, dù lý do là gì thì giờ quyết định của chị cũng khiến họ nể chị và không dám làm phiền mẹ con chị. Còn chị cứ khăng khăng trong khi anh ấy có thể để yêu chị thật rồi, nếu chị cứ cố níu kéo chút danh phận, liệu có hạnh phúc không, các con của chị có thực sự được vui vẻ không?

Hoàn nói:

– Nhưng em cảm thấy tức thay chị. Chị đã hi sinh tất cả cho cái nhà đó, cuối cùng ra đi như vậy. Hàng xóm họ có nghĩ cho chị không? Lỡ họ dèm pha rồi chị lại suy nghĩ, lại tủi thân, các cháu lại buồn. Tuổi thơ của chúng cần được thoải mái vô tư …
Khuê nói:
– Chị có ở đây đâu mà chị phải nghe? Vì thế nên chị mới chọn cách ra đi và lập nghiệp ở nơi xa. Chị sẽ bận rộn cho cuộc sống mới, cho công việc mới, sẽ chẳng có thời gian bận tâm tới họ. Con của chị cũng sẽ quen với môi trường mới, trẻ con nó nhanh quên và cũng nhanh quen lắm. Chúng sẽ ở một nơi mới, có những người bạn mới, trường lớp mới rồi sẽ chẳng phải bận tâm đâu. Chị chấp nhận ly hôn không phải vì chị n.g.u d.ạ.i mà chị không muốn ch.ô.n thân mình trong cái gia đình mà dù chị đã hi sinh tất cả, họ vẫn mở miệng muốn chị hi sinh nốt hạnh phúc của mẹ con chị. Chị có bằng cấp, có kiến thức, chị sẽ có công việc, khó khăn thật nhưng chị không nghĩ là mình thất bại đâu.
Hoàn gật đầu:
– Được rồi, chị nghĩ thông suốt như vậy thì em cũng yên tâm. Em đã xin nghỉ một tuần để cùng chị và các cháu ra Hà Nội. Em có người bạn làm chủ một chung cư ngoài đó, em đã liên hệ với nó rồi, dành cho chị và các cháu ở một căn khá thoáng. Tiền nong thì ban đầu sẽ thuê, sau này có điều kiện sẽ mua hoặc giờ mình mua trả góp nếu chị thấy thuận tiện vì nó cũng ở gần công ty F mà chị xin vào làm.

Khuê nói:

– Vậy thì tốt quá, vì bên công ty họ đã tạo điều kiện tìm trường cho các cháu, giờ nếu cả chỗ ở nữa thì chị thấy hơi ngại. Nhưng nghỉ cả tuần như vậy sẽ ảnh hưởng công việc của em đấy!
Hoàn lắc đầu:
– Không sao ạ. Em thu xếp được, gia đình quan trọng hơn mà. Em sẽ xem bên công ty đó sắp xếp trường cho các cháu thế nào, vì cũng sắp thi giữa học kì hai rồi. Chị và hai bé ổn định thì em mới về.
Khuê gật đầu, quả là chỉ có về nhà cô mới thực sự được yêu thương:
– Sáng nay, chị đã nói chuyện với hai cô hiệu trưởng ở hai trường về việc chuyển trường cho các cháu. Các cô cũng tạo điều kiện vì hai cháu đều xuất sắc cả, dù nhà trường cũng tiếc cháu nhưng mẹ chuyển công tác nên đành phải thế thôi. Mọi chuyện đang thuận lợi, chị tin là thế.
Hoàn suy nghĩ một chút rồi nói:
– À, bên nhà đó có chia tài sản gì cho chị không? Cái nhà ông bà đó ở, chị cũng góp công sức, cái xưởng gỗ đó, chị cũng trằn ra làm việc.

Khuê gật đầu:
– Có, chị không nói gì, nhưng lúc nãy anh Thế có đưa cho chị hai trăm triệu và hứa sẽ chu cấp hàng tháng cho hai cháu. Chị cũng bắt đầu lập nghiệp, vả lại cũng là công sức của mình hơn mười năm trời nên ít nhiều gì chị cũng nhận, dù sau hai cháu vẫn là con cháu nhà họ, họ có trách nhiệm là được rồi.
Hoàn cũng gật đầu:
– Vậy là họ còn có một chút suy nghĩ. Hai trăm triệu chả thấm vào đâu so với những hi sinh của chị, nhưng thôi, vậy cũng tạm ổn. À, hè này chắc là em xây lại nhà cho bố mẹ. Bố mẹ đã hi sinh cho chị em mình nhiều rồi, giờ em chưa lập gia đình, công việc cũng khấm khá, có dư được đôi chút, em sẽ xây lại một căn nhà khang trang hơn. Chị và các cháu cũng có chốn đi về thoải mái hơn.

Khuê đồng ý với em trai:
– Đúng rồi, nhà này cũ quá rồi, lỡ hết hè tới mùa mưa bão lại Ϯộι bố mẹ.
Ông Minh lên tiếng:
– Các con cứ lo sự nghiệp, lo cho cuộc sống, bố mẹ cũng có chút tiền trợ cấp gom góp sẽ sửa lại, hay các con có thêm thắt vào chút nào cũng được.
Hoàn nói:
– Không cần đâu ạ, bố mẹ có chút tiền trợ cấp thì cứ giữ lấy mà dưỡng già. Bố mẹ nuôi chúng con ăn học, giờ chúng con trưởng thành rồi, phụng dưỡng bố mẹ là điều đương nhiên.

Rồi anh nhìn sang Khuê:
– Nhưng em báo với chị vậy thôi, chứ chị không phải đóng góp gì cả. Em lo được, chị và các cháu ở Hà Nội còn khó khăn hơn nhiều. Em ở đây, mọi thứ rẻ hơn, có gì em xoay sở được. Em chỉ nói dự định của mình với chị thôi.

Khuê cười:

– Được rồi, em trai của chị đã trưởng thành thật rồi, nhưng nếu công việc chị thuận lợi, chị sẽ cùng em xây nhà cho bố mẹ, chịu không ?

Trong đêm tối, trong căn nhà giản dị, nhưng tình người thật ấm áp. Lòng mọi người đã nhẹ nhõm hơn. Dù bão giông vừa qua chưa lâu và gian nan vẫn ở phía trước, nhưng ai nấy đều tin rằng, gia đình sẽ là điểm ʇ⚡︎ựa để họ vượt qua tất cả mọi chông gai…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *