Tác giả: An Yên
ĐOẠN 18
Hoàng Thế quay sang ôm lấy Khuê:
– Cảm ơn em, cả đời này anh và cả gia đình không bao giờ quên những hi sinh của em. Em đã cho anh một gia đình, cho anh những đứa con và làm trọn vẹn mọi vai trò, từ làm vợ, đến làm mẹ rồi làm dâu. Bất kỳ lúc nào em cần, anh cũng sẽ giúp đỡ em. Và anh tin, một người tốt như em sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn anh yêu thương em, sẽ cho em một tổ ấm đúng nghĩa và không bắt em phải lựa chọn, phải hi sinh nhiều như thế!
Trong vòm ռ.ɠ-ự.ɕ của người mà Khuê yêu thương, chờ đợi mấy năm trời nay, cô không kìm nén những giọt nước mắt nữa mà òa khóc nức nở. Giúp đỡ ư? Hạnh phúc ư? Anh là tình yêu đầu tiên của cô, là hạnh phúc của cô. Bây giờ xa anh, cô còn dám nghĩ đến tình yêu và hạnh phúc hay sao? Anh lại nghĩ sẽ có người thương cô hơn anh sao? Có những sự hi sinh khiến người ta hạnh phúc, nhưng cũng có những sự hi sinh khiến người ta đau đớn vô cùng. Lòng cô đâu đã hết yêu anh mà dám nghĩ tới hạnh phúc với ai khác chứ?
Thế vỗ vỗ sau lưng cô, đưa tay lau những giọt nước mắt của cô, lòng anh ta có chút chùng xuống. Tay Khuê ôm lấy anh, cái ôm của tình yêu và cả tình nghĩa nữa. Cô nức nở:
– Ngày mai chúng ta lên tòa giải quyết nhanh đi anh ạ. Mọi chuyện làm nhanh sẽ tốt hơn như thế này, thực sự em …em… rất …
Lời nói của Khuê trở nên đứt quãng. Thế siết chặt ʋòпg tay rồi nói:
– Được rồi. Anh biết rồi! Anh vẫn bên cạnh em và các con mà!
Khuê lắc đầu:
– Không, khi anh lấy vợ mới, anh cần ở bên cạnh cô ấy, chăm lo cho cô ấy. Cô ấy cũng sẽ sinh cho anh những đứa con, chắc chắn sẽ không vất vả sinh đẻ như em đâu. Đừng quan tâm em, bởi nếu anh làm gì, cả em và cô ấy sẽ không thoải mái.
Thế lại “ ừ “ trong cổ họng. Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế. Anh ta cất giọng:
– Giờ anh ôm em ngủ nhé!
Khuê lặng lẽ gật đầu, bởi lúc này cô cần hơi ấm ấy. Từ mai, có thể cô sẽ chẳng bao giờ được như vậy nữa, cô cũng không chọn cách thân mật hơn, dù với mấy năm xa cách, nhu cầu của mỗi người đều có, nhưng Khuê chỉ muốn ngủ yên trong ʋòпg tay của anh thế này thôi. Vậy là đủ rồi, lỡ sự thân mật thái quá nhiều lúc để lại những hệ lụy không hay.
Ngày hôm sau …
Khuê thức dậy sớm với đôi mắt sưng đỏ sau một đêm khóc nhiều. Hoàng Thế vẫn đang ngủ, cô rời ʋòпg tay anh để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Đêm qua Khuê đã suy nghĩ rất nhiều và có kế hoạch cho cuộc sống sắp tới của ba mẹ con. Cô sẽ nói những dự định đó trong bữa sáng hôm nay. Cô sẽ giải quyết mọi việc nhanh chóng để tránh dây dưa. Đoạn đường vừa qua, cô đã trọn vẹn rồi, giờ là lúc cô chọn con đường cho ba mẹ con cô – đó là đoạn đường không có anh…
Thấy cô trở dậy, Hoàng Thế giọng ngáι ngủ:
– Em ngủ thêm đi!
Khuê lắc đầu:
– Không, em tỉnh giấc rồi. Với lại, dậy sớm còn nấu bữa sáng ạ.
Hoàng Thế mắt nhắm mắt mở nói:
– Để lát nữa anh đưa ba mẹ con đi ăn!
Khuê nói:
– Không đâu ạ. Con cần ăn sớm để đi học. Vả lại, em ở nhà để còn thưa chuyện với bố mẹ.
Thế cũng ngồi dậy và nói:
– Ừ, vậy cũng được!
Khuê nhanh chân vệ sinh cá nhân rồi đi làm đồ ăn sáng cho cả nhà. Cô cho hai con ăn trước để đưa đi học, Khắc Duy đi tới trường tiểu học, còn Khánh Toàn tới trường mầm non. Thục Khuê không muốn hai con phải chứng kiến cảnh bố mẹ lγ tάn và sắp phải rời xa nơi này. Trường cũng khá gần nên cô đưa hai con tới lớp rồi mới quay về ăn sáng. Khuê thấy bà Bằng và Giang đang dọn đồ ăn ra bàn. Giọng Giang đon đả:
– Chị về rồi à? Em dọn đồ ăn rồi, chị vào ăn luôn nhé!
Khuê thấy trong ánh mắt mọi người lấp lánh niềm vui. Có lẽ Thế đã nói với họ. Tủi thân thực sự. Nhưng thôi, mọi chuyện đã quyết rồi. Tuy nhiên, sự biểu hiện của mọi người không quá lố lăng, chắc họ sợ cô buồn.
Bữa sáng diễn ra khá trầm lặng. Sau khi cùng Giang dọn dẹp, Thục Khuê mời mọi người xuống và nói:
– Thưa bố mẹ, hôm qua vợ chồng con đã nói chuyện rồi. Con sẽ ly hôn với anh Thế, nhưng con xin phép hai việc. Một là, con sẽ nuôi cả hai bé. Mong mọi người thông cảm, nếu không có hai bé, con sẽ rất cô đơn. Duy và Toàn sẽ tốt hơn nếu có cả bố mẹ trọn vẹn, nhưng hai cháu do con đứt ruột đẻ ra nên rất khó nếu con đưa cháu cho người mẹ khác. Cô gáι đó còn chưa biết tốt xấu, gia đình mình thì chắc chắn thương hai cháu vì đây là ɱ.á.-ύ mủ của dòng họ Hoàng. Tuy nhiên, nếu chia lìa hai cháu thì sẽ rất Ϯộι nghiệp, anh em nên có nhau. Con có bằng cấp, con sẽ tìm công việc phù hợp với trình độ để nuôi dạy hai cháu đàng hoàng ʇ⚡︎ử tế. Hai cháu vẫn là cháu nội của bố mẹ, là con của anh Thế nên mọi người đều có thể gặp hai cháu khi muốn.
Ông An gật đầu:
– Con đúng là người con dâu hiếu thảo hiếm có, hi sinh tất cả cho nhà chồng. Nếu con đã quyết như vậy, bố mẹ không cấm cản được. Con sinh ra hai cháu rất vất vả, bố mẹ cũng không thể chia cách tình mẫu ʇ⚡︎ử. Nhưng mọi người sẽ nhớ ba mẹ con lắm, nên những ngày giỗ, Tết, hi vọng con cho các cháu về chơi. Và gia đình này sẽ luôn có trách nhiệm với việc nuôi dạy hai cháu, không để ba mẹ con phải khó khăn đâu.
Khuê gật đầu:
– Vâng. Con cảm ơn ạ. Còn việc thứ hai, con muốn rời khỏi đây để lập nghiệp, con muốn ba mẹ con sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Bà Bằng nhìn ông An rồi bà nghĩ, cô con dâu này bản lĩnh, mạnh mẽ hơn bà tưởng. Bà lên tiếng:
– Cái đó cũng là quyết định ở con. Mẹ rất hiểu cảm giác của con, hiểu những hi sinh của con, cũng mong con đừng trách mọi người. Với gia đình này, con vẫn là dâu cả của nhà này, Duy vẫn là cháu đích tôn của chúng ta, hai đứa vẫn là cháu nội của chúng ta con nhé.
Khuê khẽ “ dạ” một tiếng rồi nói tiếp:
– Con sẽ nói với hai cháu là mẹ chuyển công tác nên hai bé sẽ đi theo mẹ, mong mọi người giữ kín chuyện của chúng con, đừng để ảnh hưởng tới hai cháu. Khi ổn định nơi ở mới và nơi học cho hai cháu, con sẽ báo tin cho mọi người. Sau này, khi hai bé trưởng thành dần dần sẽ hiểu ạ.
Ông An nghĩ, đằng nào thì mọi chuyện cũng chỉ giấu được hai đứa cháu chứ xung quanh đây thì làm sao mà giấu được. Kiểu gì cũng phải có một đám cưới linh đình diễn ra, vì nhà gáι giàu có và đám cưới hai đứa cũng thể hiện vị thế của xưởng gỗ và của gia đình ông. Nhưng trước những lời Khuê nói, ông gật đầu:
– Ừ, hai đứa bé sẽ không biết gì cả, còn làng xóm thì gia đình mình cũng sẽ không giải thích, con yên tâm.
Khuê nhìn mọi người và nói:
– Bây giờ con xin phép về nhà ngoại thưa chuyện với bố mẹ và em trai con. Chắc là con nên về một mình, vì anh Thế về lỡ mọi chuyện lại không hay. Sáng nay anh thấy sẽ nhờ bên tòa án để họ giải quyết nhanh cho, con nghĩ mọi chuyện nên sớm kết thúc.
Giang lên tiếng:
– Chị tính vậy là hợp lý đấy ạ, lỡ ông bà bên đó không hiểu lại nghĩ này nọ mất hay. Hai gia đình vẫn là hàng xóm, chị có đi xa, nhà bên này vẫn qua lại với nhà bên đó.
Khuê gật đầu rồi chào mọi người để về nhà ngoại. Cô cũng đi vào phòng sửa soạn một chút, gọi vài cuộc điện thoại cần thiết rồi dắt xe ra đi. Vẫn còn đường quen thuộc mà nay bước chân cô nặng trĩu. Bố mẹ cô vẫn ʇ⚡︎ự hào vì cô có một cuộc hôn nhân viên mãn, được nhà chồng yêu thương. Em trai cô vẫn lấy Hoàng Thế là mục đích để hưởng tới, vậy mà giờ đây mọi chuyện thành ra thế này, thật khó chấp nhận. Đường về nhà hôm nay xa quá…
Vợ chồng bà Nghĩa sau khi nghe Khuê kể thì lặng cả người đi. Con gáι ông bà lấy chồng tưởng được sung sướиɠ, nhưng rồi vất vả này đến cơ cực khác khiến tấm thân của nó phải gồng mình gánh vác. Con cái đã cực nhọc mới sinh ra được, rồi kinh tế nhà chồng suy sụp, một mình nó gồng gánh mọi chuyện thay chồng. Giờ sau mấy năm chờ đợi, chồng nó về lại phải chia lìa, vẫn là nó hi sinh cho gia đình nhà chồng. Người làm mẹ như bà Nghĩa thấy đứt từng khúc ruột đấy chứ, nhưng rồi bà hiểu Khuê là đứa con gáι quyết đoán, nó đã quyết định điều gì thì khó thay đổi lắm, không phải vì nó bảo thủ mà bởi mọi quyết định của con gáι bà đều đã được nó nghĩ trước tính sau kỹ lưỡng rồi. Bố của Khuê nén tiếng thở dài mà nói:
– Vậy giờ ba mẹ con định đi đâu? Nhà mình cùng làng với nhà họ nên về đây thì chắc con không chịu, chứ bố mẹ và em luôn muốn con ở cùng bố mẹ, có gì ăn nấy, miễn là có nhau, chứ con đi xa, bố mẹ cũng không đành lòng…
Khuê cười nhẹ:
– Dạ còn sẽ ra Hà Nội ạ. Ngày trước, lúc con mới ra trường, có một công ty nước ngoài muốn con về đó làm việc, nhưng con lại chọn về quê. Họ nói rằng sau này nếu con ổn định gia đình, muốn làm việc ở đó cứ liên hệ với họ. Vì công ty nước ngoài nên điều kiện cũng tốt lắm, công ty đó phát triển nên công việc không hết. Con sẽ xin vào làm nhân viên và học thêm bằng cấp cao hơn để trau dồi. Thời gian vừa qua, còn đã xin được một lớp học thạc sĩ, chủ yếu là trực tuyến và sẽ nỗ lực để học lên nữa.
Bà Nghĩa lo lắng:
– Nhưng mà thời gian qua lâu thế rồi, họ có còn cần mình không hả con?
Khuê gật đầu:
– Dạ sáng nay con đã liên hệ với họ và được họ chấp nhận. Nhiều năm trôi qua, con vẫn hỏi han qua lại với chị giám đốc bên đó, nên họ vẫn nhớ con. Vả lại, con lấy chồng nhưng vẫn làm nghề mình chọn chứ không phải là từ bỏ sách vở. Họ vẫn dõi theo con, họ còn hứa sẽ tìm trường phù hợp cho bé Duy và bé Toàn nữa, nên bố mẹ không phải lo cho ba mẹ con chúng con đâu ạ. Điều con buồn là bố mẹ nuôi con ăn học, tưởng lấy chồng gần được phụng dưỡng bố mẹ, nào ngờ lại như thế này ạ.
Hai gương mặt già nua nén những giọt nước mắt rồi lắc đầu:
– Không sao mà, chỉ cần con vui vẻ thoải mái là bố mẹ sẽ khỏe theo thôi.
Bà Nghĩa ôm lấy con gáι, ѵυốŧ ѵε mái tóc Khuê như thời còn nhỏ. Bà biết chặng đường phía trước của con gáι bà sẽ gian truân lắm, dù nó có công việc nhưng nuôi hai đứa con nhỏ chẳng dễ dàng gì. Bà nói khẽ:
– Nếu mệt mỏi quá thì hãy cứ về nhà nghe con…