Tác giả: An Yên
ĐOẠN 17
Vài tuần sau, Hoàng Thế về Việt Nam. Dĩ nhiên là trước khi về nước, anh ta đã trình bày tất cả với bố mẹ và hai em ở Việt Nam qua điện thoại, cả việc Hoài sẽ giúp xưởng gỗ và quyết định của hai người. Chị Cúc biết chuyện im lặng không nói gì vì thực sự rất khó xử. Chị cũng muốn xưởng gỗ gia đình được thoát khỏi khó khăn, nhưng cũng thấy Ϯộι nghiệp Thục Khuê. Ông An bà Bằng cũng chẳng biết làm sao, nhưng rồi hai người nói Thế cứ về nước rồi sẽ tìm cách. Chỉ có Thục Khuê là chẳng biết gì, lòng khấp khởi mừng vui và hồi hộp đếm từng ngày từng giờ được gặp chồng sau mấy năm trời xa cách. Cô vui đến mức không ngủ được. Ngày cả nhà ra Hà Nội đón Thế, Thục Khuê đưa hai con theo. Cô cũng không hề để ý vì sao mấy hôm nay bố mẹ chồng và hai em của chồng tỏ ra ái ngại, không thân mật xuề xoà như trước. Thục Khuê trông đẫy đà hơn. Cô làm đúng như lời Thế dặn trước lúc đi sang Đức, dù nhớ chồng nhưng vẫn lo ăn uống đầy đủ. Tuy nhiên, nét giản dị từ trước đến nay vẫn không thay đổi. Dù những nét xuân sắc đã bị thời gian tạo thành những vết chân chim nơi khóe mắt, cái vất vả mấy năm nay của một người từ chỗ là vợ của chủ xưởng gỗ trở thành một người phải chắt chiu, dè xẻn lo toan trọn vẹn công việc nhà chồng khiến Khuê dù mới ngoài ba mươi nhưng có nét già dặn. Vẫn lối ăn mặc kín đáo, dung dị, Khuê không có gì nổi bật giữa biển người ở sân bay. Khi Thế kéo va li bước ra, cô là người đầu tiên nhận ra anh, vội vẫy tay và gọi:
– Chồng ơi, mọi người ở đây!
Nghe giọng Khuê, Hoàng Thế nhìn về phía phát ra âm thanh và mỉm cười nhẹ. Dù vậy, ánh mắt anh ta không khỏi lóe lên những tia thất vọng vì trông Khuê có vẻ già dặn hơn. Người xưa nói “ người đẹp vì lụa” không sai chút nào. Khuê vốn là Hoa khôi của làng, của trường cấp ba, lên đến đại học cũng khiến nhiều anh chàng ngơ ngẩn, vậy mà qua hai lần sinh đẻ, qua những năm tháng vất vả giờ cô xuống sắc hơn. Cô hi sinh cho mọi người nhưng lại quên chăm sóc bản thân mình.
Hoàng Thế ôm lấy từng người, hôn hít hai đứa còn nhỏ rồi cũng ra xe về quê. Anh đọc được trong ánh mắt của Khuê niềm hạnh phúc. Hình ảnh đó lúc đầu khiến Thế hơi suy nghĩ. Anh ta nghĩ tới những năm tháng cùng Khuê trải qua mọi thứ. Nhưng rồi những hình ảnh của Hoài, sự im lặng hi sinh của Hoài cho xưởng gỗ dù cả hai chưa có danh phận gì lại khiến Thế cau mày suy nghĩ. Thấy chồng có vẻ đăm chiêu, Khuê lo lắng:
– Chồng mệt à?
Thế giật mình rồi lắc đầu:
– À không, anh đang suy nghĩ đến xưởng gỗ thôi!
Khuê cầm tay Thế:
– Trời ạ, mọi chuyện cứ để từ từ, anh đừng lo quá mà ốm ra đấy! Chả phải trước đây đời ông đời bố cũng từ những cái nhỏ rồi mới đến những cái lớn sao?
Thế cũng cầm lấy tay Khuê rồi gật đầu:
– Ừ, anh biết rồi!
Bữa cơm tối hôm ấy diễn ra rất vui vẻ. Anh em, làng xóm biết Thế về nên đến hỏi han sức khỏe của anh ta. Thế vui vẻ cùng Khuê tiếp đón mọi người. Khi khách khứa về hết, gia đình lại quây quần trong phòng khách nói chuyện. Ông An nói:
– Nhà cửa khang trang rồi, công của cái Khuê đấy. Bản thiết kế cũng do Khuê chỉnh sửa.
Khuê cười:
– Dạ, bố mẹ cũng như bố mẹ ruột của con ạ. Cái nhà này đâu là gì so với công lao của bố mẹ đã sinh ra chồng con và yêu thương con bấy lâu nay. Con chỉ mong xưởng gỗ sớm ổn định trở lại là trọn vẹn ạ.
Bà Bằng mở lời:
– Thực ra cũng có người nhận giúp đỡ xưởng của nhà mình rồi…
Khuê vui mừng nói:
– Vậy sao ạ mẹ? Xưởng nhà mình có nhà đầu tư hay có hợp đồng mới hay sao ạ? Con biết ngay mà, kiểu gì chúng ta cũng sẽ ổn mà. Chúng ta bị oan ức, thế nên sẽ có người giúp đỡ chứ. Đúng là ở hiền gặp lành, hôm nay toàn chuyện vui!
Nhưng Khuê không hiểu sao nói tới chuyện vui mà thái độ mẹ chồng lại tỏ ra ái ngại. Bà bằng hết nhìn Thế rồi nhìn sang ông An, cả Giang và Tuấn cũng im lặng. Sự khó xử hiện lên tгêภ từng khuôn mặt họ khiến ngôn ngữ trở nên ngại ngùng. Khuê tò mò hỏi:
– Có chuyện gì vậy ạ?
Thế hít một hơi, định nói gì đó thì ông An lên tiếng:
– Khuê à, nói ra thì như chuyện ở tгêภ phim hay trong chuyện vậy. Nhưng đúng là có người đứng ra giúp nhà mình cả vốn lẫn hợp đồng con ạ, đảm bảo xưởng gỗ của nhà mình sẽ quay lại với vàng son, còn có khả năng vươn tầm ra các tỉnh bạn rất cao thế. Nhưng họ chẳng vô tư mà giúp đâu. Họ có điều kiện con ạ.
Khuê cau mày hỏi:
– Điều kiện cao lắm ạ bố? Họ tính lãi cao hay sao ạ? Con nghĩ nếu họ đảm bảo được điều đó mà lãi suất có cao một chút chắc cũng không sao đâu bố ạ, vì khi chúng ta có vốn, có hợp đồng lớn thì ta sẽ vực dậy xưởng gỗ, lúc đó lo gì đâu bố, miễn là bây giờ ta lấy lại được vị thế của mình mà!
Ông An thở hắt ra rồi nói:
– Vấn đề không phải thế. Nếu điều kiện như thế thì nhà mình sẽ không thấy đau đầu con ạ. Họ biết thằng Thế tгêภ thương trường. Nhà họ có một đứa con gáι trông cũng hiền lành nhưng tâm tính không được bình thường. Họ sợ người ta lấy con gáι họ vì gia sản, họ thấy thằng Thế đường hoàng nên lại muốn thằng Thế lấy cô gáι đó để con họ có chỗ dựa vững chắc. Họ chỉ muốn thằng Thế đối xử ʇ⚡︎ử tế với con họ, còn việc xưởng gỗ, họ lo cả. Vậy nên cả nhà mình mới đau đầu đấy con ạ.
Bà Bằng tiếp lời chồng:
– Con là đứa con dâu hiền lành, hiếu thảo, cả nhà này không chê trách con bất kỳ điều gì, vậy nên khi biết chuyện này, ai cũng khó xử. Hay là thôi, ta đừng bàn nữa, bỏ qua đi…
Hoàng Tuấn lên tiếng:
– Thực ra, vợ chồng em, vợ chồng cô Giang và mọi người đều thấy khó chấp nhận điều này, nhưng mà đây lại là cơ hội lớn, chứ để như mấy năm vừa rồi thì xưởng gỗ nhà mình chẳng biết bao giờ mới quay lại được như xưa. Thế nên cả nhà buồn lắm, biết chuyện cả tuần này rồi mà không dám nói với chị.
Khuê sững sờ cả người. Cô ta nghe cái gì thế này? Tưởng là tin vui, nào ngờ lại tin dữ. Vậy là, để xưởng gỗ được cứu, cô phải ᵭάпҺ đổi hạnh phúc của mình. Những năm thanh xuân của cô, những ngày tháng ngọt ngào hạnh phúc của cô, hai đứa con – kết quả tình yêu mà cô vất vả mới có được… tất cả đều mang dấu ấn của anh. Mấy năm chờ đợi anh mỏi mỏi, giờ anh về, cô lại phải nghe những điều này ư? Nếu cô quyết không chấp nhận thì xưởng gỗ sẽ không được cứu ư? Mãi một lúc sau, Khuê điều chỉnh lại hô hấp và nói:
– Vậy những năm qua anh thì đi làm bên Đức…
Hoàng Thế ngắt lời cô:
– Tiền làm được, anh gửi về cho em không thiếu một xu. Anh nghĩ xây nhà cho bố mẹ rồi lại nai lưng kiếm tiền vực dậy xưởng gỗ. Nhưng giờ điều này tới, anh cũng bất ngờ, anh nói với bố mẹ vì sợ em buồn…
Buồn ư? S.ố.c mới đúng chứ! Cố gắng tất cả để xây dựng hạnh phúc gia đình, rồi cuối cùng, cuộc hôn nhân của cô bị đặt trước một sự trao đổi. Thục Khuê bấu chặt tay vào nhau. Vụn vỡ. Hoang mang. Tất cả tạo thành một thứ cảm xúc hỗn độn trong cô lúc này…Cuối cùng cô nói:
– Con cần suy nghĩ ạ. Không phải con chẳng muốn vực dậy xưởng gỗ, mà vì nếu ᵭάпҺ đổi cả cuộc hôn nhân của mình, ảnh hưởng đến sự phát triển của hai cháu thì con cần thời gian suy nghĩ ạ, mong cả nhà hiểu cho con.
Giang lên tiếng:
– Mọi người đều hiểu cho chị nên mới hỏi ý kiến đấy ạ. Vì xưởng gỗ của gia đình ta là nghề báu gia truyền từ bao đời nay. Nếu bây giờ, tới thời của anh Thế mà lụn bại thì thật đáng tiếc. Xưởng mang tên bố mẹ, nhưng ở thời của bố, bố mẹ đã nỗ lực hết sức để đưa xưởng vươn lên tầm cao, dù chỉ ở tỉnh mình. Giờ anh Thế gánh vác trọng trách đó, chúng em cũng cố gắng để đưa nguồn gỗ về, rồi bị đổ bể hết, tất cả chúng ta cần có trách nhiệm. Nhưng mọi người rất tôn trọng chị nên không muốn chị chịu thiệt thòi ạ.
Thục Khuê gật đầu:
– Thưa bố mẹ, con hiểu ạ. Con sẽ suy nghĩ để đưa ra quyết định.
Mọi người cũng nhất trí với lời Khuê nói rồi ai về phòng người ấy. Thục Khuê buồn bã ngồi tгêภ giường. Cô đã từng tưởng tượng những giây phút hạnh phúc trong đêm đầu tiên anh trở về, cô đã từng mong ngóng anh đến mất ăn mất ngủ, giờ đây nằm cạnh nhau tгêภ một chiếc giường mà sao cô cảm thấy xa xôi đến lạ. Thế và Khuê đều đang có những suy nghĩ của riêng mình. Khuê rất muốn vực dậy xưởng gỗ, nói như cô Giang, đó là tâm huyết bao đời của gia đình chồng cô. Nhưng nghĩ đến tình yêu và hạnh phúc phải ᵭάпҺ đổi, lòng quê đau như cắt. Tuy nhiên, nếu không ᵭάпҺ đổi, cô cũng thấy mình thật ích kỷ. Vì hạnh phúc của riêng mình mà để cả gia đình phải vất vả tìm lối thoát cho sự nghiệp bao đời cha ông để lại. Dù tin rằng, với sự nỗ lực không ngừng, từ những hợp đồng nhỏ dần dần sẽ có những hợp đồng lớn, chẳng phải trước đây cũng vậy hay sao? Thế nhưng, thà cơ hội kia không đến, đằng này nó đến và sẽ khiến cho tâm huyết của người đàn ông cô yêu được thực hiện, anh sẽ không phải vất vả ngược xuôi, không phải lo nghĩ nhiều, sự nghiệp của gia đình chồng cũng sẽ được tiếp nối rực rỡ ở thời của anh, hãnh diện lòng chứ? Vả lại, trong thời gian làm dâu chẳng phải gia đình nhà chồng cũng đối xử rất tốt với cô hay sao? Cả việc sinh đẻ của Khuê, lỗi là do Khuê nhưng ngoài Cô Nga có đôi lời xỉa xói thì mọi người vẫn đồng hành cùng cô để cho ra đời hai thiên thần nhỏ. Cô và họ đã có những năm tháng đối xử ʇ⚡︎ử tế với nhau, vậy thì hi sinh thêm một chút cũng có sao đâu. Cô tin rằng Hoàng Thế cực chẳng đã mới phải làm như thế, chắc anh cũng đau đầu lắm khi phải lựa chọn. Và Khuê cũng tin rằng Thế vẫn yêu cô, lấy người khác chỉ vì sự nghiệp của gia đình mà thôi. Trước đây, con Hồng kia phơi phới như thế, gạ gẫm bao nhiêu lần mà chồng cô có thèm để ý đâu, đến nỗi nó hại gia đình cô còn gì. Huống hồ, cô gáι này lại không bình thường, kể ra cũng Ϯộι nghiệp…
Khuê trút tiếng thở dài. Nhìn sang Hoàng Thế, anh cũng chưa ngủ, đang trằn trọc, Khuê nói:
– Hoàng Thế, xa em …à…em chỉ muốn hỏi rằng anh làm việc này chỉ vì cơ nghiệp đúng không?
Trong ánh đèn ngủ vàng mờ, Thế nói:
– Em cũng nghe bố nói cả rồi đấy, anh cũng đau đầu mệt óc lắm.
Khuê nói:
– Nếu vậy nghĩa là ….anh vẫn còn yêu em?
Thế nén tiếng thở dài:
– Điều này em còn phải hỏi sao?
Khuê thở ra một tiếng nhẹ rồi nói:
– Em… em sẽ nuôi con… cả hai đứa được không? Vì em không thể sống thiếu con, em đã nhường anh cho người ta rồi, em không thể để con sống với người mẹ khác dù gia đình mình đều tốt, nhưng…
Ánh mắt Thế loé lên tia sáng, anh ta gật đầu ngay lập tức:
– Chuyện đó em có quyền quyết định mà, dù sao đó vẫn là con của chúng ta, điều đó không thay đổi được …
Khuê nhìn lên trần nhà, mọi thứ đều mờ nhòe đi trước mắt cô, cảm giác có cái gì đó lăn ra từ khoé mắt, man mát và mằn mặn… chặng đường phía trước sẽ còn dài lắm… giọng cô nghẹn lại:
– Em… đồng ý…