Tác giả: An Yên
ĐOẠN 16
Chị Cúc lắp ba lắp bắp:
– Trời ơi …sao ….sao mày không nói với chị hả? Rồi bây giờ mày tính thế nào? Cái Khuê nó sẽ như thế nào đây? Hai đứa con của mày nó sẽ nghĩ gì về bố?
Thế vò đầu bứt tóc:
– Thì em đang nói chuyện với anh chị đây… Em cũng không biết sẽ trình bày mọi việc với Khuê ra sao cả.
Anh Văn hít một hơi rồi nói:
– Vậy bây giờ anh hỏi cậu một câu, tình cảm của cậu dành cho mợ Khuê như thế nào? Cậu còn yêu vợ như trước không? Thật sự đi sang đây, nhiều cái thay đổi, con người cũng thay đổi, nhu cầu s.i.nh l.ý của đàn ông hay phụ nữ đều có, quan trọng là bản thân mình có kiểm soát được hay không thôi. Khi tình cảm không còn thì khó níu kéo lắm, còn nếu mối quαп Һệ của cậu với Hoài chỉ là nhu cầu s.i.nh l.ý thì cậu nên nhìn nhận lại.
Chị Cúc cũng gật đầu:
– Không thiếu người đi xuất khẩu lao động rồi trở về gia đình lγ tάn, nhưng chị cứ nghĩ tình cảm của cậu mợ lâu bền như thế, mợ Khuê chỉ có khó khăn đường con cái, nhưng giờ cũng đã có hai thằng cu kháu khỉnh, cậu đã có người nối dõi rồi, mợ ấy cũng hiền lành, tốt bụng. Nhà ngoại tuy nghèo nhưng có học thức, giúp ích cho xưởng gỗ nhà mình nhiều. Mợ ấy cũng được lòng nhà chồng, giờ cậu làm như vậy chị thấy không phải chút nào.
Thế thở dài rồi ngả người ra ghế:
– Nhưng thực sự em thấy tình cảm của mình với Khuê phai nhạt dần rồi, em cảm nhận bản thân không háo hức muốn gặp cô ấy, không lo lắng khi gọi mà Khuê chưa kịp nghe máy. Em biết là mình với Khuê có cả thời gian dài yêu nhau, có với nhau hai mặt con rồi nhưng thực sự sống với Hoài, em thấy cô ấy rất hiểu em, Hoài luôn biết em cần gì.
Chị Cúc nói:
– Cậu làm vậy thì khác nào chị nối giáo cho giặc? Chính chị đưa cái Hoài đến làm việc chỗ cậu, ʇ⚡︎ự nhiên hai đứa nảy sinh tình cảm, giờ chị phải ăn nói với mợ Khuê thế nào chứ?
Anh Văn điềm đạm hơn:
– Thực ra, anh nghĩ vấn đề mấu chốt bây giờ là mối quαп Һệ của cậu Thế. Vì nếu cậu ấy đã hết tình thì chúng ta có bắt ép cũng không được, mà giờ nếu mình ép được thì rồi cậu ấy vẫn tiếp tục với cô Hoài kia một cách lén lút, kín đáo. Có thể con bé đó trẻ trung, mới mẻ, có những điều khác lạ so với mợ Khuê nên tạo sự với hấp dẫn cậu Thế, cũng có thể hai người xa xứ dễ đồng cảm với nhau, nhưng giờ người quyết định vẫn là cậu Thế, anh chị cũng chỉ góp ý mà thôi.
Chị Cúc nói:
– Nhưng xét về đạo lý thì không thể chấp nhận được. Nhà mợ Khuê cũng ở trong làng mình, rồi người ta nhìn vào, còn ra thể thống gì nữa.
Thế nói:
– Em… thật sự là em không muốn tiếp tục với Khuê, cứ cho là em phụ tình đi, nhưng tóm lại là em không còn tình cảm nữa thì ở với nhau có được gì đâu ạ.
Chị Cúc nghiêm khắc nói:
– Vậy mày đến hỏi anh chị làm cái gì?
Thế nén hơi thở dài:
– Để anh chị hiểu cho em. Em và Hoài yêu nhau thật lòng, mong mọi người chấp nhận cho chúng em, đừng nói qua nói lại, Hoài lại suy nghĩ, cô ấy đang mang thai con của em đấy.
Chị Cúc mỉm cười:
– Mày với Hoài yêu nhau thật lòng, thế mày với cái Khuê là giả à? Hoài mang thai con của mày, vậy ai là bố của hai thằng cu do mợ Khuê vất vả sinh ra? Mày sợ Hoài suy nghĩ, vậy mày có nghĩ tới cảm giác của Khuê không? Cả thanh xuân hi sinh cho nhà chồng, giờ thoải mái hơn một chút thì chồng chạy theo người con gáι khác, có ai chịu nổi không? Mày lo cái Hoài suy nghĩ, còn vợ mày thì sao? Tóm lại, chị nghĩ mày nên về Việt Nam một chuyến, vừa thăm nhà, xem xưởng gỗ ra sao, vừa để nói rõ với mợ Khuê xem tình hình thế nào, rồi nên rõ ràng mọi chuyện đi!
Anh Văn cũng gật đầu:
– Đúng vậy, anh cũng nghĩ cậu nên về Việt Nam giải quyết đi, chứ để thế này có xử lắm, càng lâu càng khó xử. Anh cũng mong cậu có cách giải quyết hợp tình hợp lý.
Thế gật đầu đồng ý rồi xin phép trở về cửa hàng, chị Cúc cũng nén tiếng thở dài, lẳng lặng đi vào phòng trong không nói gì. Anh Văn cũng tạm biệt Thế rồi đi vào cùng vợ. Anh nói:
– Thôi em ạ. Giờ mình nói đạo lý với nó cũng không được gì đâu. Nó đủ lông đủ cάпh rồi nó ʇ⚡︎ự bay, bố mẹ sinh ra nó, mình là anh chị cũng chỉ khuyên răn nó, còn đi đường nào là quyết định của nó.
Chị Cúc cũng thuận ý với chồng:
– Dạ, khôn thì nó sống, vống thì nó c.h.ế.t, em cũng không biết làm sao nữa, nhưng nghĩ tôi mợ Khuê anh ạ.
Văn an ủi vợ vài câu rồi giục chị Cúc đi nghỉ.
Hoàng Thế về tới cửa hàng, thấy Hoài đang chờ mình thì nói:
– Em đi nghỉ đi, ngồi chờ anh làm gì cho mệt!
Hoài cười:
– Có phải anh tới nhà chị Cúc về việc của chúng ta không ạ? Anh chị phản đối đúng không anh?
Thế đưa tay xoa đầu Hoài:
– Ngốc ạ. Đúng là anh có nói chuyện chúng ta, nhưng quyết định vẫn là ở anh chứ. Anh chỉ kể cho anh chị nghe thôi. Không ai thay đổi được anh đâu! Em không ngủ đi à? Sắp tới anh sẽ về Việt Nam mấy tuần, em và mọi người cứ làm việc bình thường, thỉnh thoảng chị Cúc sẽ sang đây.
Hoài giọng buồn bã:
– Hay là thôi anh ạ… cứ để em đi…mọi người sẽ không khó xử nữa.
Thế nhìn hoài:
– Em có tin anh không?
Hoài gật đầu lia lịa:
– Em tin anh. Em yêu anh lắm, nhưng em không muốn anh khó xử với gia đình….
Thế nói:
– Em không phải lo gì hết, cái cần lo bây giờ là sức khỏe của hai mẹ con, còn việc của chúng ta cứ để anh lo.
Tay Hoài choàng rộng ôm cổ Thế:
– Em cảm ơn anh!
Thế xoa xoa lưng cô ta:
– Ngốc thật, yêu nhau mà cứ ơn với huệ.
Hoài cười:
– Yêu anh là quyết định sáng suốt nhất của em đấy!
Thế xoa xoa đầu Hoài:
– Giờ em nghỉ đi, anh xem sổ sách một chút đã!
Hoài phụng phịu:
– Em chưa buồn ngủ. Vật lại, em cũng quen hơi anh rồi, cho em ngồi đây chờ nhé!
Những cử chỉ, thái độ của Hoài thực sự khiến Thế thấy vui vẻ. Nó khác với kiểu hiền hiền an phận của Khuê. Người ta nói quả không sai, khi bắt đầu so sánh nghĩa là đã hết yêu rồi. Không biết người đời nói thế nào, nhưng thực sự Thế thấy mình giờ như con th.i.ê.u thân lao vào Hoài. Anh ta thoải mái có những hành động gần gũi với Hoài. Thế búng mũi Hoài rồi nói:
– Được rồi. Chỉ cần em vui là được, nhưng ngồi yên kẻo anh mất tập trung nghe chưa? Lát anh xem một chút vấn đề của xưởng gỗ nữa, vì anh cũng đang cố gắng vực dậy xưởng gỗ, sau này mình về tiếp tục phát triển, chị Cúc có thể định cư lại đây, nhưng anh thì tương lai sẽ về nước vì sự nghiệp của anh ở bên đó.
Rồi như sợ Hoài hiểu nhầm, Thế nói tiếp:
– Em đừng suy nghĩ linh ϮιпҺ nha, anh vốn là người lãnh trọng trách phát triển xưởng gỗ của gia đình, đưa xưởng gỗ hòa nhập với bên ngoài, vậy mà bị một vố mất sạch, bao tâm huyết bỏ vào đó. Anh sang đây cũng để kiếm tiền về vực dậy xưởng gỗ. Vả lại, anh là trai trưởng nên còn phụng dưỡng bố mẹ nữa. Anh nói vậy để em hiểu.
Hoài cười:
– Anh nghĩ đi đâu thế? Em có nói gì đâu. Em không nghĩ gì luôn ấy. Nếu em may mắn được ở cạnh anh suốt quãng đời còn lại thì đó là hạnh phúc của em. Dù ở Việt Nam hay ở Đức, miễn là ở cạnh nhau mà anh. Em sang đây chẳng qua cũng để thay đổi không gian sống, chứ gia đình em đâu thiếu thốn gì. Chỉ là em không có bằng cấp nên muốn học và mở spa. Em ʇ⚡︎ự do, chỉ có đứa con nhỏ và hoàn toàn có khả năng nuôi con, nên dù có lấy anh hay không, em cũng chẳng phụ thuộc ai cả.
Thế ngăn cô:
– Thì anh có nói em phụ thuộc đâu. Anh chỉ lo em nghĩ rằng anh nói sẽ về Việt Nam là còn dây dưa với người cũ, nên anh giải thích vậy thôi.
Hoài lắc đầu:
– Em tin anh mà. Nếu mình nên duyên, em sẽ cùng anh cũng phụng dưỡng bố mẹ. Thậm chí, nếu chị ấy không nuôi hai bé, em sẵn sàng làm mẹ của hai bé, xem hai đứa như con của em sinh ra vì đó cũng là con của anh mà. Tính em thoải mái lắm, trẻ con cần một gia đình trọn vẹn nên em không nề hà chuyện đó. Anh có qua lại hỏi thăm chị ấy cũng là chuyện bình thường, chả phải hai người đã ở cạnh nhau cả chục năm trời rồi sao?
Hoàng Thế ôm chầm lấy Hoài:
– Anh cảm ơn em, còn trẻ mà em suy nghĩ thấu đáo quá.
Hoài nói:
– Em chỉ sợ anh khó xử khi nói chuyện với chị ấy, em cũng thấy mình có lỗi….
Thế lắc đầu:
– Em không phải lo việc đó, để anh lo. Những gì em vừa nói đã cho anh động lực để quyết định rồi.
Như nhớ ra điều gì, Hoài nói:
– À, còn việc này em chưa kịp nói với anh. Chuyện của xưởng gỗ anh lo đến đâu rồi ạ?
Thế nói:
– Cũng đang lẹt đẹt lắm em ạ, vì gia đình anh xem như làm lại từ đầu, cho nên cũng vất vả. Công nhân họ nghỉ khá nhiều, giờ mình cần có thêm hợp đồng lớn một chút để tuyển thêm nhân công, để gọi thợ lành nghề quay lại. Cũng không trách được họ, họ làm việc cũng vì gia đình, không có việc thì họ phải đi thôi.
Hoài im lặng lắng nghe rồi nói:
– Chuyện của chúng ta… em cũng đã nói với gia đình. Bố mẹ và chị gáι dĩ nhiên không ủng hộ em làm tiểu tâm nhưng họ cũng muốn em hạnh phúc. Thế nên, nếu chúng ta thành đôi thì gia đình em không phản đối sau khi anh đã rạch ròi mọi chuyện với chị Khuê…
Thế gật đầu:
– Đương nhiên rồi, anh về Việt Nam một phần cũng vì chuyện đó mà, em và gia đình không phải lo đâu.
Hoài nói tiếp:
– Dạ, em biết, nên em mới hỏi về xưởng gỗ. Em cũng có một số vốn phòng thân. Em dành dụm từ lâu lắm rồi, định về mở spa và cũng sống thoải mái. Giờ em chưa cần đến, anh cứ lấy dùng lo cho xưởng gỗ. Bố mẹ em cũng giúp một số nữa. Còn hợp đồng, chị gáι em có một vài người bạn làm bên các tập đoàn và công ty nội thất lớn đang cần những mẫu sản phẩm gỗ cho họ. Em đã liên hệ với chị gáι, chị ấy hãy hứa sẽ giúp mình anh ạ.
Trong đêm khuya, mắt Thế sáng rực lên:
– Thật ư? Em quả là vị cứu ϮιпҺ của đời anh đấy Hoài ạ.
Rồi nghĩ gì đó, Thế lại nói:
– Nhưng chúng ta chưa cưới mà anh mang nợ gia đình em nhiều thế. Anh thấy mình vô dụng quá!
Hoài dứ dứ trán Thế:
– Ngốc ạ, anh là bố của con em mà, trước sau gì mình cũng là người một nhà, lo cái gì chứ. Vả lại, yêu anh, hi sinh cho anh, dù không được làm vợ anh, em cũng chẳng tiếc. Anh cứ về lo vực dậy xưởng gỗ, em sẽ gửi tiền cho anh. Sau đó, mình ở bên này một thời gian, điều hành nhà hàng. Khi vốn ổn, xưởng gỗ ổn, mình giao lại nhà hàng cho chị Cúc và trở về Việt Nam phụng dưỡng bố mẹ. Anh thấy em tính vậy có được không?
Thế ôm lấy Hoài:
– Được, dĩ nhiên là được rồi! Chắc chắn anh sẽ cưới em!
Hoài cũng ôm chặt Thế, mắt nhìn lên trần nhà. Một nụ cười mãn nguyện được vẽ ra tгêภ khuôn mặt cô ta….