Tác giả: An Yên
Trong lúc Hồng đang ngơ ngác thì người sửa xe bên ngoài sân bước vào, giọng nghiêm trang:
– Cô Nguyễn Thị Thu Hồng, cô bị tình nghi đã phá hoại tài sản gây thiệt hại nghiêm trọng cho xưởng gỗ An Bằng. Mời cô theo chúng tôi về trụ sở để phối hợp điều tra.
Hồng tái mặt, nhìn kỹ người sửa xe. Thảo nào lúc nãy Hoàng Thế cứ bảo cô ở lại để mình anh ra sân, vì anh hiểu xe của anh. Hóa ra lý do là đây. Người sửa xe mà Hồng gọi ở đâu rồi? Một gương mặt lạ hoắc hiện ra trước mắt cô ta, bàn tay người đó còn giơ ra một tấm thẻ ngành. Hồng lắp ba lắp bắp:
– Em…em ..không hiểu..
Thế bực dọc:
– Cô im đi. Tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy. Cô tính toán kỹ quá, chọn chiếc xe cuối cùng để không ai để ý, xin ngồi phía sau vì sợ phiền phức, nhưng thực ra để dễ bề hành động. Cô nên làm đạo diễn phim thì hợp lý hơn. Ranh con, cô làm gì mà khiến tôi bị dồn đến chỗ sạt nghiệp thế hả? Vì sao cô lại làm thế? Tôi có lỗi gì với cô mà cô dồn cả nhà tôi vào đường cùng vậy?
Đồng chí cα̉пh sάϮ trong vai người sửa xe nói:
– Thôi, cô có quyền im lặng, mọi lời nói của cô bây giờ đều là bằng chứng trước tòa. Mời cô theo chúng tôi về trụ sở!
Hồng lắc đầu:
– Không. Tôi bị oan. Tôi không làm gì cả.
Đồng chí cα̉пh sάϮ nói:
– Nếu cô không có Ϯộι, chúng tôi sẽ cho cô ʇ⚡︎ự do ngay lập tức. Còn bây giờ, chúng tôi cũng chưa kết luận rằng cô phạm Ϯộι, chúng tôi chỉ mời cô về trụ sở để phối hợp điều tra thôi mà.
Vừa lúc đó, từ ngoài ngõ, đôi vợ chồng luống tuổi đi vào, phía trước xe tay ga còn có một thùng nhỏ. Thế nhìn ra – đó là bố mẹ Hồng. Ông bà bước vào, thấy mặt Hồng nước mắt tèm lem thì ngạc nhiên:
– Sao đấy hả con?
Thấy ánh mắt lo lắng của hai người, Thế thực sự không muốn nói ra những hành vi cuar Hồng. Còn cô ta thì khóc nấc lên:
– Bố mẹ ơi… con …con…
Mẹ của Hồng – bà Đơn nghe thế lại càng hoảng:
– Hồng, sao vậy con? Nói cho mẹ nghe đi, anh Thế đến đây có chuyện gì vậy?
Đáp lại câu hỏi đó, Hồng chỉ khóc. Đồng chí cα̉пh sάϮ từ tốn nói:
– Dạ thưa hai bác cô Hồng đây có tình cờ nhìn thấy nghi phạm trong vụ án của chúng con, nên con mời cô ấy về trụ sở để hợp tác điều tra. Bác đừng lo lắng nhé, mọi chuyện vẫn chưa có kết luận cuối cùng ạ.
Bà Đơn gật đầu, ánh mắt bớt hoảng sợ nhưng vẫn còn chút lo lắng:
– Vâng, vì con tôi ngoan lắm các đồng chí ạ. Nó không học đại học gì này nọ, nhưng mà rất tốt, chỉ lo lắng làm ăn rồi gửi tiền về giúp đỡ bố mẹ. Cuộc sống gia đình tôi được như ngày hôm nay là nhờ vào nó!
Thế vỗ vỗ sau lưng bà:
– Dạ, bác yên tâm đi ạ. Nếu không có vấn đề gì thì em ấy sẽ sớm về nhà thôi ạ!
Hai gương mặt già nua thất thần rồi lặng lẽ gật đầu. Hồng theo các chiến sĩ cα̉пh sάϮ ra chiếc ô tô dừng ở đầu ngõ. Dũng cũng đợi Thế ở đó. Thực ra, xe của Thế chẳng bị làm sao cả. Dũng chỉ cho hơi ra hết để Thế vào tìm cách tiếp cận Hồng thôi. Người sửa xe mà Hồng gọi khi tới đầu ngõ lại bị các chiến sĩ cα̉пh sάϮ yêu cầu dừng lại, đo nồng độ cồn, kiểm tra giấy tờ. Chẳng may, anh ta lại mới uống vài chén ɾượu ở nhà nên đành phải theo hai chiến sĩ về trụ sở để giải quyết. Còn một đồng chí giả làm người sửa xe vào nhà Hồng. Cô ta tin lời Thế nên không để ý đến người sửa xe.
Những gì cần cung cấp thì Thế và Dũng đã nói từ lần trước. Giờ họ chỉ đi theo cα̉пh sάϮ để xem Hồng nói gì về hành vi của cô ta, xem cô ta có ngoan cố hay không thôi. Còn Hồng, cô ta bất ngờ đến mức độ bần thần, không nghĩ là những gì mình làm lại bị “ sờ gáy “ sớm như vậy. Tгêภ đường đi, Hồng suy nghĩ rất nhiều để lát nữa nên phải những gì với cα̉пh sάϮ. Nghĩ tới nghĩ lui, Hồng cho rằng họ đã tìm ra mình thì chắc là đã có không ít bằng chứng, chi bằng nói thật cho xong. Nhưng Hồng vẫn liếc ngang liếc dọc, ҳάc định tùy cơ ứng biến.
Tới trụ sở, Thế nhắn tin về cho Khuê, nhắc cô cùng bố mẹ ăn cơm. Anh và Dũng nán lại chờ xem kết quả của cα̉пh sάϮ. Hồng được đưa vào phòng hỏi cung. Đồng chí Tân – trưởng phòng Cảnh sát ҺìпҺ sự nói:
– Cô Thu Hồng, cô có biết việc xưởng gỗ An Bằng bị hủy rất nhiều hợp đồng không?
Hồng nghĩ đằng nào cô cũng đã lỡ lời nói với Thế lúc nãy rồi bây giờ trả lời không biết thì khác nào há miệng mắc quai. Thế nên cô gật đầu:
– Dạ có ạ. Tôi có nghe tin từ những người công nhân đã nghỉ việc nói chuyện với nhau ạ.
Rồi Hồng cũng kể lại sự việc y như đã nói với Thế. Đồng chí Tân nói tiếp:
– Có người làm chứng nói rằng cô đã xin đi nhờ chiếc xe cuối cùng của xưởng gỗ An Bằng và cô lại ngồi phía sau thùng xe – chỗ để các thùng sản phẩm gỗ của công ty, thông tin này có đúng không?
“ Có người làm chứng” ư? Là ai nhỉ? Hồng cau mày suy nghĩ, nhưng cũng không biết những lời vừa rồi là chiêu trò của cα̉пh sάϮ để cô khai hết sự thật, hay có người quen thấy cô lên xe chở hàng. Vì cô ta đã bịt kín như thế, tài xế không thể nhìn ra cũng là điều dễ hiểu. Thấy Hồng cứ chần chừ, đồng chí Tân lại lên tiếng:
– Sao thế? Chẳng lẽ một việc mới diễn ra trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã quên rồi ư?
Hồng giật mình, ngẩng mặt lên nhìn đồng chí cα̉пh sάϮ:
– À, dạ không, tôi không quên. Nhưng thú thật mấy hôm nay trời cứ sáng nắng chiều mưa nên đầu óc chán lắm đồng chí ạ. Tôi nhớ ra rồi, tôi có xin đi nhờ xe chở hàng, nhưng đó là chuyến cuối hay không thì tôi không biết. Hôm đó, tôi có việc ở ngoại thành nên xin đi nhờ. Tôi ngồi phía sau vì buồng lái chật rồi, có cả lái chính và lái phụ. Vả lại, tôi đã xin đi nhờ thì đâu dám đòi hỏi ạ!
Đồng ý Tân nhìn biểu hiện của Hồng rồi thong thả nói:
– Chứ không phải cô ngồi phía sau để tiện bề ra tay với những sản phẩm được thi công rất tỉ mỉ sao?
Hồng ngơ ngác:
– Là sao ạ? Sản phẩm của xưởng gỗ bị hỏng có lẽ là do va ᵭ.ậ..℘. Tôi ngồi trong đó cũng thấy xe lắc lư, hàng hóa cứ ᵭάпҺ vào thùng xe đấy thôi. Vả lại, tôi ngồi nhờ có mấy chục cây số làm sao mà phá hỏng tới mấy chục sản phẩm được chứ? Họ đóng vào thùng cả cơ mà?
Đồng chí Tân bật cười:
– Tôi còn chưa nói bao nhiêu sản phẩm bị hỏng mà cô đã biết là mấy chục cái sao? Cô giỏi quá. Vả lại, chúng tôi mới chỉ đưa ra dự đoán chứ chưa hề nói sản phẩm nằm ở chuyến xe nào bị phá cả. Cô nhột hả? Vì tôi thấy cô biết rõ những sản phẩm nằm ở trong thùng rồi, sao có thể va ᵭ.ậ..℘ trực tiếp với thùng xe được, trừ khi có người lấy nó ra và làm gì thì cô cũng biết rồi đấy. Tất cả các thùng xe của An Bằng đều đã được lót xốp. Cô quên mất chi tiết này hay sao mà còn bảo sản phẩm bị va ᵭ.ậ..℘ vào thành xe?
Hồng giật mình rồi xua tay lia lịa:
– Không ạ, mấy chuyện đó tôi có nghe những người công nhân kể lại, họ nghỉ việc rồi tình cờ gặp tôi và kể thôi ạ.
Đồng chí Tân đưa điện thoại ra bấm bấm rồi đưa lên tai mình:
– Alo, đồng chí yêu cầu bên xưởng gỗ An Bằng cung cấp tên của tất cả những nhân viên vừa xin nghỉ việc, yêu cầu họ đến trụ sở để nhận dạng nhé.
Nghe đến đó, mặt Hồng cắt không còn giọt m.á.u, hai tay của cô ta bấu chặt vào nhau, môi run run:
– Tôi nghĩ …mình không nhớ rõ mặt họ đâu ạ. Vì tôi chỉ hỏi dăm ba câu và họ trả lời chứ có quen biết nhau đâu ạ.
Đồng chí Tân từ tốn cất điện thoại rồi nói:
– Cô không nhận ra họ thì họ sẽ nhận ra cô, có gì khó đâu.
Hồng lại càng hoảng khi nghĩ tới điều đó nên cô ta cúi gằm mặt:
– Dạ, chuyện đó …tôi …tôi ʇ⚡︎ự bịa… tôi không gặp người công nhân nào cả.
Đồng chí Tân thoải mái ngả người ra ghế:
– Cô có thấy càng nói thì Ϯộι của cô càng lớn không? Tôi hỏi lại một lần nữa cô có phải là người phá hoại những sản phẩm của xưởng gỗ An Bằng không?
Hồng cúi đầu không nói. Đến mấy chục giây sau, cô ta lặng lẽ gật đầu:
– Vâng, tôi đã dùng là d.a.o lam rạch các sản phẩm đó …
Ở phía ngoài, Thế và Dũng cũng nóng hết cả ruột, đi đi lại lại khi Hồng được hỏi cung. Một lúc sau, việc hỏi cung kết thúc. Cô ta dĩ nhiên là bị giải về phòng tạm giam. Lúc đi ngang qua Thế, nước mắt Hồng giàn giụa:
– Anh Thế, xin anh đừng nói với bố mẹ em. Em cầu xin anh đấy, bố mẹ em bị cao huyết áp. Nếu nghe được tin này chắc chịu không nổi đâu ạ!
Hoàng Thế gật đầu:
– Cô yên tâm đi, bố mẹ cô không đáng phải nghe những chuyện này. Tôi sẽ có cách nói với họ!
Hồng gật đầu rồi nói:
– Anh Thế. Em xin lỗi anh chỉ vì em ích kỷ mà …
Hoàng Thế nói:
– Được rồi, hi vọng cô sẽ thực sự thay đổi.
Thế nói xong thì cũng đi lại gặp đồng chí Tân. Nghe Thế hỏi tình hình, đồng chí trưởng phòng cα̉пh sάϮ ҺìпҺ sự nói:
– Lúc đầu, cô ta cũng ương bướng lắm, nhưng tôi giả vờ lấy điện thoại gọi yêu cầu bên anh cung cấp những công nhân nghỉ việc thì cô ạ khai hết ngay. Hồng đã thích cậu từ nhỏ, khi nghe tin cậu lấy vợ, Hồng bức xúc nhưng bận công việc nên chưa về và không làm được gì. Tuy nhiên, cô ta vẫn nghe những thông tin về cậu, biết vợ cậu khó có con nên tìm cách về để gây sự. Nhưng cậu lại chẳng đoái hoài gì đến nó, thế nên nó mới bực và gây sự.
Thế ngạc nhiên:
– Trời, lý do là đó ư? Chỉ vì những tình cảm trẻ con mà Hồng hại cả một gia sản mà gia đình tôi đã gây dựng bao lâu nay?
Đồng chí Tân nói:
– Cô ta còn nhiều khúc mắc, tạm giam lại đó đã, cậu cứ yên tâm về đi, có gì tôi sẽ báo. Chúng tôi còn cần vào thành phố Hồ Chí Minh để ҳάc minh nữa. Tối nay, cô ta sẽ ghi rõ cụ thể hành động của mình đối với những hợp đồng của xưởng gỗ nhà cậu!
Thế cảm ơn đồng chí Tân rồi cùng Dũng trở về nhà…