Tiến định tiếp tục uống thêm chai bια nữa nhưng Xoan đã đưa tay giành lấy chai bια tгêภ tay Tiến rồi ʇ⚡︎ự mình tu một cái ực.
“Để em uống cùng anh!”
Tiến nhìn Xoan chằm chằm. Anh hơi ngạc nhiên vì cô tiếp viên có hành động khá là bất ngờ.
Xoan uống xong thì đặt chai bια xuống bàn nói tiếp:
“Nếu anh không thể nói cho em nghe thì em sẽ uống cùng anh. Anh đồng ý chứ?”
Nói rồi Xoan tiếp tục bật một chai bια khác rồi tu ừng ực.
Những giọt bια tràn qua khuôn miệng Xoan lan xuống cổ xuống áo và ướt đẫm khuôn ռ.ɠ-ự.ɕ đang ק.ђ.ậ.ק ק.ђ.ồ.ภ.ﻮ của cô.
Uống hết một chai bια Xoan thở hổn hển rồi nói:
“Có người uống cùng anh cảm thấy đỡ hơn rồi chứ? Em rất sợ sự cô ᵭộc. Trong những lúc đơn ᵭộc như thế này có một người bên cạnh dù không nói gì chỉ cần ngồi lắng nghe hoặc cùng làm một điều gì đó thôi cũng đủ làm người ta bớt hiu quạnh đi nhiều. Em rất hiểu điều này. Bởi vì em đã từng như vậy. Nên em không muốn nhìn thấy anh cũng giống như em.”
Tiến cứ nhìn Xoan. Những lời cô thoát ra tгêภ khuôn miệng xinh đẹp kia cứ như những lời mật ngọt rót vào tai anh lúc này vậy.
“Em tên gì?”
Tiến bất ngờ hỏi Xoan. Đây không phải là lần đầu tiên anh anh được Xoan tiếp bια nhưng anh chưa từng hỏi tên cô. Tiến đi vào đây gọi bια và gáι nhưng lại không quan tâm những cô gáι ấy là người như thế nào, tên gì, Ở đâu. Nhưng hôm nay anh lại có cảm xúc đặc biệt với Xoan nên muốn hỏi tên cô.
“Em tên Xoan. Năm nay em 20 tuổi. Em ở dưới quê lên mới được 3 tháng nay. Đây là nhà cậu mợ em. Em đang theo học một lớp bổ túc văn hóa rồi xin học nghề. Nên tạm thời ở nhờ nhà cậu mợ.”
“À ra thế.”
“Mà anh tên gì ạ? Em thấy anh đến đây mấy lần. Lần nào cũng đi một mình và có vẻ buồn lắm. Chắc là anh đang có tâm sự mà không nói ra được.”
Tiến vẫn nhìn cô gáι trẻ trước mặt mình. Ánh mắt ngây thơ đang nhìn anh chăm chú rồi bất ngờ bật cười:
“Sao em biết anh có tâm sự?”
“Thì chẳng có người đàn ông nào lại đi uống bια một mình. Thường người ta có tâm sự mới ném mình vào men say như vậy.”
“Thế em nghĩ anh có phải là một kẻ ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ không?”
“Không. Anh không giống một kẻ ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ. anh là một người đàn ông đang có tâm sự. Đời mà anh. Ai mà chẳng có những chuyện buồn không muốn nói ra. Phụ nữ thì dễ chịu đựng hơn. Đàn ông thì khác. Họ có sức chịu đựng kém hơn phụ nữ nên đành tìm men bια để giải sầu.”
“Em xem ra đang còn nhỏ tuổi nhưng có vẻ am hiểu về cuộc đời này nhỉ?”
Xoan nghe Tiến nói vậy thì cười. Ánh mắt chợt buồn rười rượi nhìn xa xăm:
“Em còn nhỏ tuổi nhưng tuổi đời chắc cũng không thua anh bao nhiêu đâu. 13 tuổi đi em đã phải ʇ⚡︎ự bươn chải để lo cho cuộc sống rồi. Học hết lớp 9 vì nhà không có điều kiện nên em nghỉ học và đi làm thuê cho người ta. Sau này nhờ cậu mợ thương nên mới cưu mang em và kêu em lên thành phố cho học bổ túc. Cuộc đời đâu có ai cũng được may mắn như ai. Nhưng dù thế nào em cũng không ᵭάпҺ mất niềm tin vào cuộc sống này. Ông trời không lấy của ai đi tất cả. Khi họ lấy một thứ này họ sẽ cho chúng ta một thứ khác. Anh cũng đừng buồn Nếu như gặp chuyện gì đó không vui anh nhé. Hãy nhìn thoáng ra xung quanh mình sẽ có nhiều người còn yêu thương và quan tâm đến anh đấy.”
Tiến nghe những lời này của Xoan như thể đầu óc được khai mở ra vậy. Đúng là mấy ngày gần đây đầu óc anh đang bị những lời nói sỉ ทɦụ☪ tiêu cực của Khánh Ly bủa vây. Anh thấy cuộc đời mình tăm tối và không lối thoát.
“Cảm ơn em!”
Tiến nhoẻn miệng cười nhìn Xoan.
“Nhìn anh cười thế này rất đẹp trai đấy!”
Xoan chọc Tiến khiến anh phì cười.
“Em thật biết cách khiến người ta vui đấy!”
“Thật sao? Ai cũng nói em như vậy.”
Xoan vui vẻ nói.
Tiến càng nhìn Xoan lại cảm thấy tâm hồn mình như phơi phới ra. Một cảm giác rất lạ từ cô gáι trẻ này đã lan tới tâm hồn Tiến.
“Em có thể cho anh số điện thoại được không?”
Tiến mở lời.
“Dạ được. Anh đưa điện thoại của em đây, em bấm cho.”
Xoan hồn nhiên cầm điện thoại tгêภ bàn của Tiến rồi bấm số điện thoại của mình gọi vào.
“Anh muốn lưu tên em là gì?”
“Em muốn lưu tên gì cũng được.”
“Vậy em lưu là em “bé nhé”!”
“Em bé ư?” Tiến phì cười.
“Vậy thì bà cô?”
“Nghe hay đấy!”
Tiến nhìn Xoan. Càng nhìn càng thấy cô gáι này thật đáng yêu. Đúng như lời Xoan nói. Cứ nhìn ra xung quanh thì sẽ thấy những tia sáng. Chỉ tại Tiến cứ đâm đầu vào lời bóng tối và ngập chìm trong đó mà thôi.
***
Trường thấy Vinh ngày càng được Khánh Ly coi trọng thì lấy làm ngứa mắt lắm. Rõ ràng Vinh chẳng biết gì mấy về lĩnh vực này thế mà được Khánh Ly che chở và coi trọng còn hơn cả mình nữa. Thậm chí Khánh Ly còn nói với Trường là giao việc cho Vinh nhẹ nhàng thôi. Trường thấy Vinh có vẻ yếu kém về chuyên môn nên coi thường lắm.
Nhưng không như Trường nghĩ. Đúng là Vinh ban đầu không biết gì mấy về lĩnh vực mà mình làm nhưng anh khá thông minh và nhạy bén nên đã cố tình để ý những việc mà Trường vẫn làm rồi ghi nhớ trong đầu. Mấy cái kỹ năng này Vinh học nhanh lắm. Nhưng anh cố tình không để Trường biết mình đã học lỏm được nhiều chiêu của anh ta.
Đang trong giờ làm việc thỉnh thoảng Khánh Ly lại cho thư ký xuống gọi Vinh và lên phòng cô để gặp. Đương nhiên cả phòng đều biết được giữa Khánh Ly và Vinh có mối quαп Һệ thân mật tгêภ mức bình thường. Họ chỉ nhìn nhau rồi ngầm hiểu ý chứ không dám bàn tán nhiều. Riêng Trường thì lại khác. Anh ta tức lắm. Trước đây anh ta cũng được Khánh Ly rất coi trọng vì vẻ ngoài khá điển trai và có năng lực nữa. Nhưng từ khi có Vinh thì anh ta bị lờ đi hẳn. Thậm chí Khánh Ly Không thèm đả động gì đến anh ta nữa. Ghen tức vì Vinh bỗng dưng chiếm lấy cảm tình của Khánh Ly và sự trọng dụng của mình Trường liền tìm hiểu hồ sơ của Vinh vì anh ta nghi ngờ Vinh có vấn đề.
Đúng như dự đoán của trường bằng cấp của Vinh có vấn đề. Trường là người thông minh nên không khó nhận ra được sự không minh bạch trong giấy tờ và hồ sơ của Vinh. Anh ta quyết định lên gặp Khánh Ly để nói rõ.
Chờ Vinh trở về phòng, Trường mới đi ra ngoài và ʇ⚡︎ự tiện lên gặp Khánh Ly dù cô không gọi.
Khánh Ly đang làm việc thì có tiếng gõ cửa.
“Cửa không khóa vào đi!”
Trường vừa mở cửa bước vào thì Khánh Ly đã ngạc nhiên nhìn anh ta:
“Cậu đến đây làm gì? Tôi có gọi cậu đâu.”
Khánh Ly ghét nhất việc người khác ʇ⚡︎ự tiện đi vào phòng mình mà không có cuộc hẹn nào. Lúc nãy gõ cửa Cô cứ tưởng là thư ký của mình. Bởi vì trong công ty này chỉ có duy nhất thư ký của Khánh Ly mới được quyền ra vào phòng của cô ta mà không cần hẹn trước. Bây giờ thì có thêm Vinh nữa.
“Tôi đến đây có việc muốn báo với chị.”
“Việc gì ?có quan trọng không ?Tôi đang bận hay để sau đi!”
“Việc này thật sự quan trọng ạ.”
Khánh Ly nghe Trường nói có vẻ nghiêm trọng nên dừng lại.
“Được rồi. Vậy cậu nói đi!”
Trường nhìn Khánh Ly một lúc dò ý rồi mới bình tĩnh nói:
“Tôi nghi ngờ bằng cấp của cậu Vinh có vấn đề ạ.”
“Vấn đề gì?”
“Hình như đó không phải là bằng chính quy!”
“Không phải bằng chính quy thì sao?”
“Có nghĩa là cậu ta xài bằng giả!”
Khánh Ly nghe đến từ bằng giả thì quắc mắt lên nhìn Truờng.
“Cậu nói như thế là có ý gì? Chính tôi là người giới thiệu cho Vinh vào đây. Cậu nói như vậy khác gì tôi là người lừa cậu hả?”
“Dạ tôi không dám, thưa giám đốc! Ý tôi là cậu Vinh đó lừa giám đốc.”
“Ra là cậu nói thì tôi ngu nên bị người ta lừa hả?”
“Dạ không phải, xin giám đốc đừng hiểu nhầm!”
Trường bắt đầu run lên khi nghe Khánh Ly tấп côпg lại mình.
“Vậy ý cậu là gì?”
“Ý tôi là cậu Vinh cậu ta…”
“Thôi được rồi không nói nữa. Ngày mai cậu làm đơn xin nghỉ việc mang lên đây tôi ký!”
“Thưa giám đốc! Tôi không có ý đó, xin giám đốc hãy tha lỗi cho tôi. Tôi sơ ý nên ăn nói lung tung. Xin chị bỏ qua cho tôi lần này. Tôi sẽ không dám như thế nữa đâu.”
“Không cần nói nhiều!”
Khánh Ly nói xong thì lập tức lấy điện thoại gọi cho thư ký của mình giải quyết:
“Kêu kế toán làm giấy tờ bồi thường hợp đồng cho cậu Trường. Ngày mai cậu ta sẽ nghỉ việc.”
Trường nghe vậy thì cuống quýt cầu xin Khánh Ly:
“Tôi biết lỗi rồi xin giám đốc hãy bỏ qua cho tôi!tôi không muốn mất việc.”
Khánh Ly lạnh lùng nói:
“Cậu đừng cầu xin tôi vô ích. Tôi nghĩ cậu làm việc với tôi lâu năm rồi phải biết tính tôi chứ. Tôi không phải là người nói hai lời. Bây giờ cậu xuống phòng kế toán để lấy tiền đền bù hợp đồng và viết đơn cho tôi. Nếu cậu không muốn tôi sẽ nhờ thư ký viết đơn cho cậu. Cậu chỉ cần ký là xong. Bây giờ thì ra khỏi phòng tôi ngay!”
Trường vẫn không thể tin vào sự thật đang diễn ra trước mặt mình. Anh ta vẫn cố tình lăn xả vào Khánh Ly. Thậm chí còn túm lấy tay cô để cầu xin:
“Tôi xin chị. Hãy nể tình tôi làm việc cho chị bao nhiêu năm nay mà cho tôi một cơ hội.”
Khánh Ly giật tay của Trường ra khỏi tay mình rồi hất cậu ta ra ngoài.
“Nếu cậu còn ngoan cố, tôi sẽ gọi bảo vệ lên đấy!”
“Không, xin chị hãy tha cho tôi!”
Trường vẫn cố tình lăn vào Khánh Ly không buông cô ra.
Khánh Ly liền lấy điện thoại gọi cho Thư ký kêu bảo vệ lên phòng mình để cưỡng chế Trường ra ngoài.
Chỉ vài phút sau hai anh bảo vệ đã chạy đến phòng Khánh Ly.
“Mang cậu ấy ra khỏi phòng tôi!”
Hai người bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng Trường là nhân viên ưu tú của công ty này mà. Sao lại bị chính giám đốc đuổi ra ngoài bằng cách này chứ?
“Hai người không nghe rõ lời tôi nói hả?”
Khánh Ly nổi cáu.
Hai người phải bảo vệ sợ quá đành ôm hai cάпh tay của Trường rồi lôi xồng xộc ra ngoài.
“Khánh Ly! Cô lỡ đối xử với tôi tàn nhẫn thế này. Tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Trường vừa bị lôi ra vừa gào lên. Mấy nhân viên trong công ty cũng tò mò nhìn anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Trường bị sa thải ngay sau đó. Đương nhiên Vinh là người được lên thay thế anh ta. Vinh không làm cho Khánh Ly thất vọng. Anh nắm bắt rất nhanh mọi chuyện của Trường một cách rất thông thạo. Khánh Ly rất vừa lòng với Vinh. Thậm chí còn đích thân chỉ dạy cho anh nữa. Vinh đã thành công lấy được lòng tin của khách Ly cả về mặt tình cảm lẫn lòng tin trong công việc. Khánh Ly thấy Vinh xuất sắc như vậy thì lại càng mừng thầm. Vinh giỏi giang và nhanh nhẹn hơn hẳn Tiến về mọi mặt. Chắc chắn anh sẽ có tiền đồ và mới là người xứng đáng với cô về tất cả.