Hiếu Nhân đến nơi thì thấy Hoa và An đang ngồi nói chuyện.
Thấy anh trai đến, Hoa vội kéo Hiếu Nhân ngồi xuống bên cạnh mình rồi nói luôn:
“An, bà kể lại sự việc cho anh Hiếu Nhân nghe đi.”
An nhìn Hiếu nhân.
“Ôi dào cứ nói đi! Đã nói không cần ngại rồi mà!”
Hoa giục.
An kể lại mọi chuyện cho Hiếu Nhân. Nghe xong anh nói:
“Anh cần gặp bác trai để hỏi rõ và bàn thêm một số chuyện nữa.”
“Vâng!”
“Bác ấy có phải đi tù không anh?”
Hoa sốt ruột hỏi.
“Chuyện này khó nói lắm. Còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố nữa.”
“Anh cố gắng giúp bác ấy nha!”
“Anh biết rồi!”
Vừa lúc này thì Hoài đi học về, thấy nhà có người côlo lắng chạy vào.
“Có chuyện gì vậy chị?”
“À không. Đây là chị Hoa bạn chị. Còn đây là anh Hiếu Nhân anh trai của chị Hoa. Anh ấy là luật sư đang giúp bố mình đấy.”
Hoài nghe xong thì thở nhẹ.
“Vâng em chào anh chị ạ!”
Hoài ngồi xuống bên chị nắm lấy tay cô. Từ hôm qua đến giờ chị em cô ăn không ngon ngủ không yên, vừa lo cho bố vừa lo cho mẹ. Nhất là An. Hoài vừa lo lại vừa thương cho chị nữa. Bây giờ thấy có người đến giúp đỡ chị em mình cô cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Hiếu Nhân cùng An đến đồn cα̉пh sάϮ gặp ông Trọng hỏi kỹ sự việc để nắm rõ sự tình sau đó mới cùng cô đến Ьệпh viện gặp Tiến và Khánh Ly.
Tiến bị thương khá nặng. Phải cấp cứu. Xương bả vai bị gãy. Phần dưới d ư ơ n g vật bị bầm dập. Còn Khánh Ly bị vỡ xương hàm dưới và gãy mất hai cái răng. Đương nhiên mối hận này cô ta không thể bỏ qua cho bố con An được. Cô ta đã sẵn sàng lên kế hoạch làm đơn kiện ông Trọng rồi.
An hỏi thăm phòng Tiến trước. Khi vào đã thấy Khánh Ly cũng đang ở đó rồi. Lúc thấy An đến cô ta định không thèm tiếp nhưng nhìn thấy một người đàn ông đi cùng nên cô ta tò mò muốn biết anh là ai.
Mặt Khánh Ly tuy không còn sưng vù và đau đớn như mấy hôm trước nữa nhưng nói năng có vẻ còn khó khăn.
Hiếu Nhân nhìn thoáng qua tình trạng của hai người có chút ái ngại. An cũng không khỏi lo lắng vì không nghĩ là lại nặng đến như vậy. Cô đến với tâm thế là người có lỗi nên rất dè dặt.
Khánh Ly thì ngược lại. Tuy là người đang bị thương nhưng vừa thấy An, cô ta đã nghênh cái mặt lên nói:
“Cô đến xem chúng tôi sống c̸--h̸-ế-t̸ như thế nào đúng không? Tiếc là chúng tôi không c̸--h̸-ế-t̸ được. Mà bố cô thì Ϯộι c̸--h̸-ế-t̸ có thể tha Còn tôi sống thì khó thoát đấy.”
An nghe nói thế liền khúm núm van xin:
“Khánh Ly! Tao biết việc này bên nhà tao hoàn toàn có lỗi. Tao rất mong mày hãy nể tình chúng ta là bạn mười mấy năm trời mà tha cho bố tao. Dù sao ông ấy cũng đã có tuổi rồi.”
“Theo mày nói là có tuổi rồi thì được quyền ᵭάпҺ người khác hả? Mày xem gương mặt tao ra nông nổi này là vì ai? Còn anh Tiến nữa. Anh ấy bị thương rất nặng. Mày nghĩ tao tha lỗi cho ông già ấy được sao?”
An nghe Khánh Ly nói như vậy thì sợ hãï nói:
“Tao xin mày Khánh Ly! Tao chưa bao giờ cầu xin mày điều gì. Chỉ lần này thôi. Mày bỏ qua cho bố tao được không? Ơn huệ này tao nguyện ghi suốt đời.”
“Ơn huệ ư? Tao không cần cái gì ơn huệ rỗng tuếch đó của mày. Thế tao bỏ qua cho ông ấy rồi ai phải chịu tất cả những hậu quả này cho chúng tao?”
An túm lấy tay Khánh Ly cầu xin:
“Chỉ cần mày chịu bỏ qua cho ông ấy, mày muốn gì tao cũng làm cho mày hết!”
“Mày nghĩ mày có cái gì hả?”
“Mày muốn bao nhiêu tao cũng sẽ bồi thường cho mày!”
“Mày là bạn tao mà mày chả hiểu tao tí gì cả. Xin lỗi mày nhá! Cái gì thiếu chứ tiền thì tao không thiếu.”
Khánh Ly nghe An nói vậy thì hất tay cô ra cười khinh khỉnh.
Hiếu Nhân thấy Khánh Ly hành động một cách thô lỗ với An liền cúi xuống đỡ lấy cô rồi nói:
“Xin lỗi! Hình như cô hành động hơi lỗ mãng rồi đấy!”
Khánh Ly nhìn Hiếu Nhân có chút ngỡ ngàng.
“Mày cũng khá đấy. Mới một thời gian ngắn mà đã tìm được người thay thế rồi. Biết đâu mày với anh ta lại có mối quαп Һệ trước khi ly hôn với anh Tiến không chừng! Haiz! Có khi nào mày cố tình mượn tay tao để ly dị với anh Tiến không nhỉ?”
Khánh Ly nói với vẻ giễu cợt và có phần ghen tức.
“Xin lỗi cô! Tôi là luật sư được cô An thuê bào chữa cho ông Trọng. Tôi đến đây cũng với mục đích món hòa giải giữa hai bên. Mong cô cẩn trọng lời lời nói của mình.”
Khánh Ly nghe Hiếu Nhân nói vậy thì nhìn anh ta rồi cười khẩy:
“Nhưng trông thái độ và hành động của anh thì không giống với khách hàng và đối tác chút nào.” Cô ta vừa nói với Hiếu Nhân xong thì quay sang An hỏi:” Tao nói có phải không An?”
“Khánh Ly! Lúc này không phải lúc giễu cợt. Tao đến đây với mục đích như anh Hiếu Nhân nói là để hòa giải giữa hai bên. Tao thay mặt bố tao xin lỗi mày và mong mày bỏ qua cho ông ấy.”
An vừa nói với Khánh Ly xông liền quay sang Tiến:
“Anh Tiến. Tôi biết bố tôi đã gây ra Ϯộι lỗi với anh. Nhưng mong anh hiểu cho. Bố tôi vì quá thương tôi nên mới bất bình như vậy. Người cha một người mẹ nào cũng thế mà thôi. Mong anh hãy nể tình nghĩa vợ chồng của hai chúng ta mà bỏ qua cho ông ấy một lần.”
An vừa nói vừa cúi đầu tạ Ϯộι trước Tiến.
Tiến bị ông Trọng ᵭάпҺ trò bị thương nặng thì cũng có phần tức giận lắm. Anh ta cũng không định bỏ qua cho ông Trọng lần này.
“Thế cô không nói ông ta ấy. Lúc ᵭάпҺ tôi sao không nghĩ đến chuyện này đi!”
“Anh Tiến! Tôi hiểu bây giờ anh đang giận lắm. Nhưng cũng mong anh hãy dặn lòng tha thứ cho một người cha chỉ biết con mình bị tổn thương.”
An vẫn kiên nhẫn xuống nước van xin Tiến.
“Thôi mày không cần phải nói nữa! Tao và anh Tiến sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Tao đã làm đơn kiện mà thuê luật sư rồi. Nhất định tao sẽ cho ông ta đi tù mọt gông vì dám động đến con này. Mày biết mà tao đâu phải là loại đàn bà dễ bị ЬắϮ пα̣t. Trừ khi…”
Khánh Ly vừa nói vừa liếc An có vẻ đang ủ một âm mưu gì đó.
An nghe Khánh Ly nói vậy thì vội nói:
“Trừ khi cái gì? Mày nói đi! Mày muốn gì tao cũng làm cho mày!”
Khánh Ly thấy An lo sợ như vậy thì càng đắc ý:
“Từ khi mày kêu ông ấy đến trước mặt tao và qùγ xuống nói lời xin lỗi!”
“Không được!” An vội vàng nói luôn một cách dứt khoát.
“Vậy thì chấp nhận đi tù đi!”
An rơm rớm nước mắt khi nghĩ đến bố mình. Để ông ấy đến qùγ xuống cầu xin Khánh Ly thì chắc chắn không được rồi. Ông sẽ không đồng ý mà nếu ông đồng ý thì cô cũng không thể để cho ông làm như thế được. Mà Khánh Ly chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông nếu không làm theo ý của ta. An không còn cách nào khác bèn qùγ sụp xuống dưới chân Khánh Ly:
“Khánh Ly! Tao thay mặt bố tao xin lỗi mày!”
“An!” Hiếu Nhân thấy An qùγ xuống đất vội vàng cúi xuống đỡ cô dậy.
“Anh cứ mặc em!”
Anh nói khẽ với Hiếu Nhân.
Khánh Ly thấy vậy thì nhếch mép cười:
“Ai cần mày qùγ chứ? Người tao cần là ông ấy cơ. Mày có qùγ ở đây đến sáng mai tao cũng không tha thứ đâu.”
Hiếu Nhân đỡ An dậy rồi nói:
“Cô Khánh Ly! Chúng tôi đến đây với thiện ý là muốn hòa giải hai bên. Nếu cô đồng ý bỏ qua thì coi như hai bên đều có lợi. Còn không …
“Còn không thì sao?” Khánh Ly ςư-ớ.ק lời Hiếu Nhân.
“nếu cô muốn mình kiện thân chủ tôi đến cùng thì chúng tôi cũng sẽ kiện cô vì Ϯộι cố tình chen ngang vào cuộc hôn nhân của cô An và anh Tiến khiến họ phải ly hôn. Ông Trọng cũng vì bất bình trong trạng thái kích động mà phạm Ϯộι. Nếu như cô cố tình đưa ông ấy vào tù thì chắc chắn Ϯộι trạng của cô cũng không nhẹ đâu. Cô là bạn thân của An, cô biết rõ An và Tiến đang là vợ chồng hợp pháp mà dám xen ngang vào khiến hôn nhân của vợ chồng họ tan vỡ thì ít nhất cũng phải phạt tù từ ba tháng đến 1 năm tù đấy. Tôi chắc chắn cô không muốn bị như vậy chứ?”
Khánh Ly nghe Hiếu Nhân nói vậy không những không lo lắng mà còn cười phá lên:
“Anh đang dọa tôi đấy à anh luật sư? Anh rất giỏi nhưng tôi rất tiếc là anh không thể làm gì được chúng tôi đâu.”
“Tôi không doạ cô. Tôi nói hoàn toàn là khó cơ sở. Tôi nghĩ chúng ta mỗi người nên nhường một bước thì trời yên biển lặng. Thế chẳng phải là tốt cho cả hai bên sao?”
“Nhưng tôi thì không muốn chơi yên biển lặng một chút nào, anh luật sư đẹp trai ạ.”
Khánh Ly bước lại gần Hiếu Nhân nói thì thầm vào tai anh.
Hiếu Nhân thấy Khánh Ly nói rất ʇ⚡︎ự tin nên cũng có chút nghi ngờ. Nhưng anh vẫn rất bình tĩnh. Anh ᴅịcҺ ra xa Khánh Ly một chút rồi nói một cách rõ ràng:
“Nếu cô không tin thì có thể hỏi luật sư của mình. Tội cố tình chia rẽ hôn nhân người khác khiến hôn nhân tan vỡ, đặc biệt là làm tổn thương ϮιпҺ thần của một bên sẽ bị xử lý như thế nào?”
“Anh là luật sư. Anh nói thì phải có bằng chứng. Điều này chắc anh hiểu hơn ai hết.”
“Tất nhiên.”
“Nhưng tiếc là cái bằng chứng mà anh đang nói lại làm trong tay tôi rồi. Cô bạn gáι khờ khạo của anh đã ký vào đơn thuận tình ly hôn với lý do là tình cảm không còn nên muốn ly hôn chứ không có tác động của một bên thứ ba nào cả.”
Khánh Ly vẫn rất ʇ⚡︎ự tin nói.
Hiếu Nhân nghe Khánh Ly nói xong thì quay sang nhìn An.
An biết mình đã mắc bẫy Khánh Ly rồi.
“An!” Hiếu Nhân khẽ gọi cô.
An đau khổ gật đầu.
Gương mặt Hiếu Nhân thoáng nét thất vọng.
Khánh Ly trông thấy vậy thì nhếch miệng cười.
“Mọi chuyện coi như đã rõ ràng rồi. Đáng lẽ tao sẽ bỏ qua cho mày nếu như mày gọi bố mày qùγ xuống chân tao để xin lỗi. Nhưng mày lại dám để luật sư của mày đến đây để đe dọa tao thì chẳng còn tỉnh nghĩa gì nữa rồi. Mày cũng đừng trách tao. Trách bản thân mày ấy. Chính mày đã ʇ⚡︎ự nguyện ký đơn ly hôn chứ tao không có ép. Và cả ông già này nữa. Lần sau có muốn làm việc gì thì hãy nghĩ xem ᵭốι Ϯượпg nhắm đến là ai. Đừng có làm càn.”
An đứng sững người. Cô biết Khánh Ly chỉ là lấy cớ để buộc bố cô phải đi tù chứ cô ta không hề có ý tha cho ông. Một tia hi vọng cuối cùng cũng không còn. Cô ta nói đúng. Biết trách ai bây giờ? Tất cả nguồn cơn cũng từ cô mà ra. Chỉ vì thương con mà bố cô đã hành động một cách không suy nghĩ đến nỗi phải đi tù.
Hiếu Nhân thấy gì không thể đàm phán được với Khánh Ly nữa rồ, lại thấy An đang trong tâm trạng tuyệt vọng như vậy không muốn hai người kia thêm phần đắc ý nên túm lấy tay cô nói khẽ:
“Mình về đi em. Chúng ta sẽ tìm cách!”
An nghe lời Hiếu Nhân nói nhưng đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.
Hiếu Nhân cầm lấy tay cô kéo ra ngoài trước con mắt đang dò xét của Khánh Ly.