Tác giả: An Yên
NGOẠI TRUYỆN 2 : ÂM MƯU
Ngồi trong nhà hàng sang trọng nhất vùng biển đó, Gia Khiêm và Bá Tùng chỉ chăm chút và giục hai cô gáι ăn uống. Vương Thành quay sang Gia Bảo:
– Sonic này, hay là anh em mình đi chỗ khác ăn đi? Ở đây vừa ngứa mắt lại vừa tủi thân quá!
Gia Bảo cười:
– Thôi anh ạ. Ở đây mình được mời mà! Hay là anh gọi đại hai nhân viên nữ lại rồi mình bóc tôm bóc cua cho các em ấy ăn cho nó có không khí!
Thành lắc đầu:
– Không ổn! Làm như thế có không khí nhưng lại không có tình cảm. Người ta bóc cho nhau ăn vui vẻ nồng thắm thế kia cơ mà! Với lại, thêm người, tốn tiền đồ ăn, Chivas nó lại xót. Nó giờ là đàn ông có vợ rồi!
Gia Bảo gật gù:
– Dạ, em quên, nãy mỏi tay bấm máy quay mà giờ lại quên mất. Thôi, chịu khó đi anh ạ, ăn thế này cô đơn nhưng đỡ tốn tiền, hải sản tươi sống đắt lắm!
Hai người nói xong thì liếc sang Gia Khiêm và bắt gặp ánh mắt hình v.i.ê.n đ.ạ.n của anh. Khiêm hất hàm:
– Hai người có định ăn nữa không?
Vương Thành nhếch môi:
– Ăn chứ, đang ăn ngon mà!
Tú Uyên phì cười rồi nhìn chồng:
– Tối qua em không ngủ được. Lát lên máy bay chắc là ngủ ngon!
Tùng nhìn vợ âu yếm:
– Lát em về phòng ngủ một giấc, lên máy bay ngủ tiếp, có anh sẽ dễ ngủ hơn!
Vương Thành ho sặc sụa một tràng rồi nói:
– Khủng khϊếp, yêu vào nó sến sẩm vậy hả trời?
Rồi anh quay sang Gia Khiêm:
– Chivas, giờ em qua phòng Quỳnh hay Quỳnh qua phòng em? Nếu em qua bên đó thì đỡ phòng!
Cả Khiêm và Quỳnh cùng đồng thanh:
– Em qua phòng Quỳnh cũng được!
– Em qua phòng anh Khiêm cũng được!
Gia Bảo nhún vai:
– Em lạy hai người, để em và anh Thành ăn cho ngon. Thôi, lát hai anh chị ra bãi cát ngồi luôn cho khỏe, đỡ ở phòng nào hết!
Gia Khiêm nhìn Quỳnh đầy cưng chiều:
– Ừ, đúng rồi, em bên phòng anh đi, phòng bên này nhìn ra biển còn đẹp hơn phòng bên kia nữa.
Quỳnh gật đầu, khuôn mặt khả ái có phần xanh xao sau hai đêm mất ngủ và cả ngày dài mệt mỏi:
– Dạ, với lại cũng để cảm nhận phòng của khách sạn năm sao nó như thế nào, chồng nhỉ?
Ăn xong, Quỳnh trả phong khách sạn rồi cùng Gia Khiêm qua khách sạn bên kia. Vừa vào đến phòng, cô còn chưa kịp nhìn ngắm căn phòng thì đã thấy một lực kéo mình lại, vòm ռ.ɠ-ự.ɕ Khiêm ấm quá. Cô ôm lấy anh và nói:
– Hôm đó, em đã rất sợ …
Khiêm vỗ vỗ lưng cô, vuốt tóc cô rồi chợt bế bổng cô lên, bước về phía giường:
– Nhẹ bỗng đi rồi, buồn vợ ghê. Mới có hai ngày mà gầy quá. Bây giờ nằm nghỉ, khi nào ra sân bay thì anh gọi, chịu không?
Quỳnh nhìn Khiêm:
– Vậy, anh đi đâu?
Anh véo mũi cô:
– Anh ôm em ngủ chứ đi đâu!
Quỳnh gật đầu mỉm cười rồi rúc vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ của anh ngủ ngon lành. Không gian thật bình yên…
Chiều muộn hôm đó, tại một ngôi nhà hoang ở ngoại thành phố C…
Một đám công nhân vừa rời công trường, nhưng họ không về nhà mà tụ họp tại đây để bàn công chuyện. Một trong số đó có Hiệp – người đã mua bó hoa nhân kỷ niệm ngày cưới với giá mười ngàn đồng. Anh đưa đôi mắt hiền lành nhìn người đứng đầu đám công nhân sau khi mọi người đã yên vị trong nhà hoang:
– Anh Tuấn, tại sao anh lại bảo chúng ta phải ﻮ.เ.+ế+..Ŧ chủ tịch Hoàng Gia Khiêm? Em thấy chủ tịch rất tốt mà!
Tuấn liếc Hiệp:
– Đó là người tốt, nhưng chống lại lão Lục thì cũng thành người xấu. Chúng ta ăn cơm của lão Lục nên không được phép phản bội.
Hiệp nói:
– Em chỉ là công nhân bình thường, khi Lục gia bị phá sản, lão Lục bị bắt, em mất việc, đi làm ở những công trường khác kiếm ăn qua ngày. Rồi nghe nói ở đây tuyển người nên em đến chứ có phải Lục Gia nuôi em đâu? Các anh cũng là công nhân mà!
Một người khác tên Tiến cười phá lên:
– Haha, mày nghĩ chúng tao cũng như mày hả? Bọn tao đều là người kề cận lão Lục, hưởng rất nhiều ưu đãi từ lão, giờ lão lâm vào cảnh t.ù đ.à.y, chúng tao ngồi yên sao được?
Hiệp ngạc nhiên:
– Vậy ư? Em cứ tưởng các anh cũng như em, chẳng phải các anh cũng rời Lục Gia đi làm ở nơi khác trước khi được nhận vào đây mà?
Tuấn là người đứng đầu thường được mấy người kia gọi là Tuấn ” lé “, lúc này cười ha hả:
– Tụi tao làm thế để người ta thấy chúng tao là công nhân đích thực, kẻo lại bị lộ là người từ Lục Gia kéo sang đây phá. Mày n.g.u quá!
Hiệp nhớ đến vị chủ tịch ấy. Hoàng Gia Khiêm rất đẹp trai, một vẻ đẹp không góc c.h.ế.t. Chủ tịch còn rất hiền lành, ʇ⚡︎ử tế nữa. Hiệp không hiểu sao lão Lục lại ghét chủ tịch Gia Khiêm như vậy. Phải chăng vì ghen tị do anh ấy giỏi hơn mình? Chiều nay, anh Tuấn nói Hiệp cùng những anh em trước đây từng làm ở Lục Gia họp mặt bàn công chuyện. Anh ấy nói mọi người sẽ không về nhà mà họp mặt rồi ngủ lại, ngày mai sẽ đi làm luôn. Hiệp nghĩ chắc có chuyện quan trọng nên báo với vợ rồi đi theo họ dù trong lòng đầy thắc mắc, bởi anh đã rời Lục Gia từ lâu. Nào ngờ, đến đây, những người này đưa ra chuyện tiêu d.i.ệ.t Chủ tịch Hoàng Gia Khiêm. Thực ra, Hiệp cũng chỉ mới trò chuyện với anh Gia Khiêm một vài lần, nhưng ở con người ấy toát lên một thứ khí chất ngút trời khiến mọi người đều nể phục. Vì thế, khi nghe những lời đó của họ, Hiệp đã muốn về nhà nhưng không được, nên đành ngồi đây nghe và nói lên những thắc mắc của mình. Tuấn lên tiếng:
– Thật ra, Hiệp được giao nhiệm vụ trong nhóm bởi vì Hiệp đã tiếp xúc mấy lần với Hoàng Gia Khiêm nên hắn sẽ không đề phòng. Mặt khác, anh nghĩ Hiệp cũng cần thay đổi cuộc sống. Sau vụ này, đảm bảo hai vợ chồng chú không phải đi thuê nhà nữa, cũng chẳng cần nơm nớp lo sợ mỗi lần đến hạn nạp tiền nhà nữa. Hai vợ chồng sẽ có một cuộc sống sung sướиɠ, thậm chí sang chảnh, vi vu với số tiền được trả nếu chúng ta tiêu di.ệ.t được Hoàng Gia Khiêm!
Hiệp bỗng thấy lòng nặng trĩu, có gì đó day dứt khi nghĩ đến hành động ấy. Hiệp nhíu mày hỏi:
– Anh Tuấn, em vẫn thắc mắc tại sao chúng ta lại phải ﻮ.เ.+ế+..Ŧ chủ tịch Hoàng Gia?
Tuấn phá lên cười:
– Mày không hiểu hay là cố tình không biết? Thương trường là chiến trường. Nếu không có Hoàng Gia Khiêm, ông chủ của chúng ta sẽ không bị tống vào t.ù? Giờ con trai ông ấy đi du học nước ngoài về rồi, cậu chủ muốn khôi phục Lục Gia. Để tránh trường hợp như cha, nên nhổ cái gai Hoàng Gia Khiêm trước, rõ chưa? Còn chúng ta những người đã từng làm việc cho Lục Gia nên một lòng với ông Lục.
Thì ra là thế. Lục Văn Quang – con trai của Lục Văn Vinh đã đi du học về và muốn xây dựng lại Lục Gia. Hắn muốn tiêu di.ệ.t Hoàng Gia kiêm để tránh hậu họa. Hiệp đang suy nghĩ thì nghe tiếng Tuấn:
– Tối nay anh em chúng ta ở lại đây, bàn kế hoạch cụ thể. Mọi người để điện thoại lại một chỗ, tuyệt đối không liên lạc với bên ngoài. Cần hành động nhanh, dứt khoát, không để lại sai sót.
Hiệp nghe và hiểu những người này sợ Hiệp báo động mới thu toàn bộ điện thoại lại một chỗ. Tiếng Tuấn lại vang lên:
– Mọi người chú ý, ngày mai tuyệt đối không được sai sót. Giờ thì ăn cơm hộp rồi đi ngủ!
Hiệp nhai trệu trạo mấy thìa cơm dù cả ngày lao động vất vả. Giờ này bình thường anh đã được quây quần với vợ ăn cơm. Vậy mà anh phải ngồi đây với nỗi lo sợ, Tuấn bước lại nói:
– Sao chú lại phải lăn tăn thế nhỉ?
. Hiệp nói:
– Thật ra, việc ông Lục bị bắt cũng là do ông ấy chơi không đẹp, sao lại đổ Ϯộι cho chủ tịch Gia Khiêm?
Tuấn vẫn lắc đầu:
– Không chỉ có chuyện đó. Vừa rồi việc chủ tịch thành phố bị bắt cũng là do Hoàng Gia Khiêm. Phần lớn là hắn có tay trong nên giải quyết rất nhanh. Người biết nhiều thứ quá cũng không tốt. Hiệp nói:
– Chuyện đó thì liên quan gì đến Lục Gia ?
Tuấn cười:
– Liên quan nên mới nói chứ! Thôi, chú biết nhiệm vụ của mình là được, những thứ khác không nên biết nhiều! Chú là đàn ông, lấy vợ thì phải lo được cho gia đình vợ, chả phải bên nhà vợ chú rất khinh thường thằng rể nghèo hèn như chú sao? Chú làm xong vụ này sẽ lo được cho vợ một ngôi nhà ʇ⚡︎ử tế, chứ không lẽ cứ chui rúc đi ở trọ mãi ư? Khoản tiền chú nhận được đảm bảo cho hai vợ chồng chú đi ra nước ngoài ở cũng chẳng hết chứ nói gì đến Việt Nam ? Yên tâm đi, mọi việc sẽ cực kỳ kín kẽ, chú im lặng thì chẳng làm sao hết!
Hiệp tần ngần ngồi suy nghĩ. Vì ghen ghét nhau mà họ đối xử với nhau như vậy ư? Nếu chủ tịch Hoàng Gia Khiêm không còn nữa thì biết bao công nhận sẽ rơi vào cảnh bơ vơ như công nhân của Lục Gia trước đây hay sao? Vả lại, không lộ làm sao được ở công trường? Chả lẽ giấu được ư?
Hình như nhìn ra tâm trạng của Hiệp, Tuấn vỗ vai anh:
– Chuẩn bị cả rồi! Ở đây chỉ mỗi chú là công nhân, mấy người kia toàn là s.á.t t.h.ủ cả đấy. Hiện trường xong rồi, chỉ cần chờ c.h.ô.n Hoàng Gia Khiêm xuống nữa thôi!
Hiệp nghe đến đó mà rùng mình. Trong những ngày tháng làm việc tại công trường này, ấn tượng của anh về chủ tịch Hoàng Gia Khiêm là một người trẻ trung, năng động và biết quan tâm. Ít có vị chủ tịch tập đoàn nào mà lại ra tận công trường xem xét tình hình, đốc thúc công nhân, động viên mọi người nhiều đến thế. Ở những nơi khác, cùng lắm người ta chỉ ra một vài lần, đứng nhìn từ xa chỉ trỏ thôi chứ không sát sao như chủ tịch Hoàng Gia đâu. Có lẽ đây là một trong những lý do khiến tập đoàn này phát triển vững chắc như vậy. Hiệp cũng biết, bó hoa mười ngàn đồng đó chẳng qua là chủ tịch bày ra để giúp đỡ Hiệp khi tình cờ nghe cuộc điện thoại của anh và vợ thôi. Vì ngay ngày hôm sau đó, trong một lần đi qua tiệm hoa, Hiệp mới biết tiệm hoa ấy chưa bao giờ treo biển khuyến mãi vì đó là một trong những tiệm đông khách, cô chủ dễ thương và hoa luôn tươi mới. Rồi Hiệp còn nghe nói cô chủ tốt bụng đó là vợ chưa cưới của chủ tịch Gia Khiêm. Thế nên, Hiệp mang ơn chủ tịch Khiêm mà chưa có dịp bày tỏ. Những lần sau này anh ấy đến công trường đi xem các hạng mục, hướng dẫn mọi người rồi rời đi luôn nên Hiệp cũng chưa có dịp gặp mặt để cảm ơn. Vợ chồng Hiệp chỉ biết bảo ban nhau sống tốt để không phụ món quà của Hoàng Gia Khiêm. Giờ đây được giao nhiệm vụ dẫn dụ Hoàng Gia Khiêm đến cái c.h.ế.t của những kẻ ác nhân tới từ Lục Gia với mục đích Ьάσ ϮҺù của con trai lão Lục, Hiệp sao có thể thực hiện được chứ? Nhưng giờ người cũng đã ở đây, điện thoại cũng bị thu rồi, Hiệp không còn cách nào để báo trước. Vả lại, Hiệp cũng không biết báo kiểu gì khi không có số điện thoại của chủ tịch Gia Khiêm. Vì thế, anh trằn trọc cả đêm không ngủ. Hiệp chả biết võ vẽ gì cả, nhưng nếu anh dẫn chủ tịch đến chỗ пguγ Һιểм thì chả phải Hiệp cũng là người gây ra chuyện sao ? Vò đầu bứt tóc, Hiệp thấy rối bời. Đã khuya nhưng có mấy người vẫn rì rầm ở ngoài cửa ngôi nhà khiến Hiệp càng lo lắng. Nếu chủ tịch Khiêm có mệnh hệ gì thì Hiệp sẽ ân hận vô cùng…
Thành phố C, rạng sáng hôm sau…
Dạ Quỳnh mở mắt, thấy mình đã nằm tгêภ chiếc giường quen thuộc trong tiệm hoa. Khiêm hình như đang làm gì trong bếp, cô ngửi thấy mùi thơm nên nhè nhẹ đi vào. Quỳnh vẫn không tin rằng mọi chuyện đã qua, cô và anh lại nồng thắm như ngày nào. Có lẽ đến lúc trưởng thành hơn, con người hiểu chuyện hơn sẽ bao dung hơn. Cô bước nhẹ vào bếp, bóng dáng cao lớn của Gia Khiêm đang nấu cháo gà hạt sen. Quỳnh nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau:
– Ra dáng chồng em rồi đấy!
Khiêm ngừng động tác quấy nồi cháo đã xong tгêภ bếp, anh tắt bếp rồi quay lại ôm cô:
– Bây giờ mới ra dáng, trước giờ chưa hả?
Chất giọng khàn khàn quyến rũ của anh khiến Quỳnh mê mệt. Cô nói:
– Có, nhưng giờ ngoan hơn!
Gia Khiêm mỉm cười:
– Vợ vào ᵭάпҺ răng đi. Anh dọn ra bàn nhé. Sáng nay anh phải ra công trường nên đi sớm hơn thường ngày!
Quỳnh gật đầu, cô hiểu công việc của anh mà:
– Dạ!
Bữa sáng của cô và anh lại vui vẻ và bình yên như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ăn xong, vị chủ tịch Hoàng Gia sau khi rửa dọn còn lưu luyến mãi Dạ Quỳnh rồi mới rời đi cùng Trần Kim. Trước khi đi, anh còn dặn cô:
– Nếu trưa nay anh không về kịp thì em phải lo ăn uống nhé, đừng buồn anh nha! Với lại, tối nay mình về nhà bố Long ăn cơm, bàn chuyện đăng ký kết hôn luôn chứ anh không để chậm trễ nữa. Ngày mai anh sẽ thu xếp mình về nhà mẹ Thu nha!
Quỳnh cười, cô cũng cảm thấy tình yêu của mình đã đủ độ chín muồi:
– OK Chồng!
Cũng sáng hôm đó, trong khu nhà hoang….
Mọi người dậy sớm và cùng ra công trường. Tuấn nói nhỏ gì đó với Tiến – một người cắt đầu đinh trông khá lạnh lùng. Tiến lại gần Hiệp và nói:
– Chú nhớ nhiệm vụ đấy, nếu có ý đồ giải thoát cho nó thì chú ҳάc định sẽ không còn gặp lại vợ mình được nữa đâu!