Tác giả: An Yên
ĐOẠN 49
Khi ông Bình đã phóng thích tất cả vào người Lan, nằm gục thở dốc tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể của cô ta thì một giọng nói rất nhẹ nhàng vang lên:
– Chà, mùi mẫn quá, ղóղℊ ҍỏղℊ quá. Quả là một trận kích tình mãnh liệt!
Một người phụ nữ ăn mặc rất lịch sự, sang trọng, khuôn mặt toát lên vẻ quý phái và quyền uy. Bà không đi một mình mà có thêm hẳn một cậu thanh niên chững chạc đang cầm theo một chiếc máy quay phim mini. Bà quay sang cậu bạn trẻ đang chăm chú quay những cảnh tгêภ giường nãy giờ:
– Em quay thật nét cho chị, không phải che đậy bất kỳ cái gì hết!
Bà chờ cậu ấy quay từ xa đến gần, quay xung quanh đôi gian phu da^ʍ phụ đang tái mét mặt tгêภ giường, rồi bà đứng hẳn trước ống kính dõng dạc nói:
– Chào tất cả mọi người! Tôi là Phan Hiền – vợ của chủ tịch thành phố C Đỗ Bình, cũng là tổng giám đốc của công ty HB. Hôm nay, tôi tung hê cho tất cả thấy bản chất thật của chồng tôi. Trước báo chí, truyền hình, ông ta luôn khen tôi là người vợ Tào Khang với lòng biết ơn, cảm kích với những gì tôi đã hi sinh cho ông ta. Nhưng đây mới đúng là bản chất của Đỗ Bình – một kẻ bao nuôi một đứa con gáι hơn hai mươi tuổi, là nhân viên công nghệ thông tin của công ty Y. Sự dan díu này diễn ra năm tháng trời nay, nhưng hôm nay, khi sự trơ trẽn của họ làm ảnh hưởng đến những người khác, tôi mới đưa lên đây, đề nghị cơ quan chính quyền hủy bỏ chức danh chủ tịch thành phố của Đỗ Bình. Tôi là một doanh nhân và sẵn sàng chịu trách nhiệm với những việc mình làm, những lời mình nói!
Ông Bình run lập cập, vội rời khỏi Lan, vơ quần áo mặc vào rồi lại giữ tay vợ:
– Hiền, em làm cái gì vậy?
Bà vợ chủ tịch nhún vai:.
– Làm gì ư? Không lẽ người đứng tên cùng tôi trong giấy đăng ký kết hôn dám mèo mả gà đồng sau lưng tôi với một đứa vắt mũi chưa sạch mà tôi im lặng ư? Đơn ly hôn tôi đã gửi lên tòa án, ông đồng ý hay không thì nó vẫn được giải quyết thôi!
Ông Bình lay lay tay vợ:
– Tại sao em cạn tàu ráo máng vậy? Vả lại em không nghĩ đến danh tiếng của công ty ư?
Bà Hiền cười lớn:
– Ồ, tôi cạn tàu ráo máng ư? Ông nói sao không lấy gương soi cái bản mặt mình xem. Ông Bình à, ông nên nhớ lúc trước, ông chỉ là một nhân viên quèn ở Ủy ban phường. Khi ông cưới tôi, nhờ bố tôi cho học hành mới lên được Ủy ban thành phố. Mấy năm nay, cũng chính là bố tôi đưa ông đi quαп Һệ với những người có chức sắc, tạo điều kiện cho ông học quản lý để ông từng bước tiến lên và giờ là chủ tịch thành phố. Vậy mà mới nhận chức được hai tháng, ông đã giở trò sau lưng tôi. Ông và nó tằng tịu năm tháng rồi, tức là trước khi ông nhận chức cơ. Ông nghĩ vì sao tôi im lặng? Vì để ông nhận chức suôn sẻ, để bảo vệ hạnh phúc gia đình, để xem ông có phải là kẻ vô ơn hay biết quay đầu là bờ? Nhưng bây giờ, ông không còn biết điểm dừng nên tôi cũng chả cần giữ bí mật nữa.
Ngừng một lát để mỉm cười cho thái độ ngỡ ngàng của chồng, bà nói tiếp:
– Còn công ty ư? Công ty HB là của tôi, nó phát triển hay không là dựa vào năng lực quản lý của tôi và sự nhiệt huyết của nhân viên trong toàn công ty, chả liên quan gì đến ông và những dơ bẩn ông làm cả. Tại sao tôi phải sợ ảnh hưởng?
Ông Bình vẫn nhỏ nhẹ:
– Vợ à, em đừng làm lớn chuyện như thế, còn bộ mặt gia đình, còn con cái nữa, bạn bè sẽ nhìn chúng như thế nào?
Bà Hiền cười:
– Đừng gọi tôi là vợ, bẩn tai tôi lắm. Ông không có tư cách nhắc đến hai đứa con. Vì sao ư? Ông cặp bồ vì tôi không sinh được con trai, nhưng hai đứa con gáι của tôi vừa xinh xắn, ngoan ngoãn lại vừa giỏi giang, mấy ai có được chứ? Chúng là niềm ʇ⚡︎ự hào của tôi, của gia đình tôi và ông không xứng đáng là bố của chúng. Dĩ nhiên con của tôi sẽ không phải xấu hổ khi chuyện này được tung lên ๓.ạ.ภ .ﻮ, chúng chỉ xấu hổ khi ông là bố của chúng mà thôi. Mặt khác, nhân dân thành phố C này cũng không cần một chủ tịch như ông. Ông không đủ tư cách với bất kỳ vai trò gì hết, hiểu không?
Bà quay sang người quay phim:
– Em gửi ngay ¢ℓιρ tới trụ sở Ủy ban Nhân dân thành phố, tới công ty Y và cho lên các nền tảng xã hội cho chị!
Ông Bình tái mét mặt:
– Anh xin em đấy! Vậy thì sự nghiệp của anh đổ bể hết!.
Bà Hiền nhếch môi:
– Ông là loại ” chó chui gầm chạn “, sợ mất sự nghiệp thì đừng đẩy nó vào chỗ c.h.ế.t. Làm được thì chịu được!
Nãy giờ Lan ngồi tгêภ giường. Có nằm mơ cô ta cũng không nghĩ đến chuyện mình bị đ.á.n.h g.h.e.n tại trận như thế này. Đã chọn khách sạn năm sao, tính bảo mật cao, đã đi tách hai người hai thời điểm, vậy tại sao vợ chủ tịch lại biết nhỉ? Năm tháng yên ổn, chưa vơ vét được gì nhiều, nay lại gặp chuyện này. Ngày gì thế không biết? Cô ta đã kịp vơ khăn quấn vào người rồi đi vào nhà tắm mặc đồ nghiêm chỉnh. Điều mà Lan thắc mắc là đáng lẽ bà chủ tịch phải lao vào cấu xé cô chứ? Sao bà ấy vẫn điềm nhiên nói chuyện với chồng, để mặc Lan đứng dậy đi lại nhà tắm thay đồ. Dĩ nhiên là Lan chả dám chạy, vì cô ta không đủ gan. Ngồi xuống giường, trưng ra bộ mặt oan ức, nước mắt ngắn dài, Lan nức nở:
– Chị ơi …em xin lỗi chị… em bị lừa. Ông ta nói với em là đã bỏ vợ rồi nên…
Bà Hiền lại cười nhưng là một nụ cười khinh bỉ:
– Tôi không nghe c.a.v.e kể chuyện, chẳng nghe thằng пghιệп trình bày. Ông ta ngủ với cô nhưng tay vẫn đeo nhẫn cưới, Facebook cá nhân vẫn đăng hình vợ con. Cứ cho là cô không kết bạn Facebook với Đỗ Bình đi, thì báo chí, truyền thông cả thành phố này cũng đưa tin về gia thế ông ấy trong đợt chuẩn bị nhận chức và cả sau đó. Một người làm công nghệ thông tin như cô chẳng lẽ mù thông tin đến thế ư?
Lan tái mặt chờ đợi một trận ẩu đả. Nếu bà ta lao vào thì Lan chỉ chịu trận thôi. Nhìn lão Bình kia chắc chả dám chống lại vợ đâu. Nhưng không, người phụ nữ ấy điềm nhiên nói:
– Chắc cô đang thắc mắc là tại sao tôi không ᵭάпҺ cô, không cấu xé cô đúng không? Vì cô không đáng cho tôi ᵭάпҺ, bẩn tay lắm! Cô chẳng có gì hơn tôi ngoài yếu tố là trẻ hơn, ít tuổi hơn thôi. Còn nhan sắc cũng bình thường. Ông ta tìm đến cô vì hai lí do. Một là ham của lạ, hai là muốn cô đẻ con trai cho. Còn cô tìm đến Đỗ Bình vì để được bao nuôi, thế thôi! Cả hai đều vụ lợi cả, một phường mèo mả gà đồng như nhau, tôi bận tâm làm quái gì cho mệt óc? Thời gian nghĩ đến các người, thà tôi đi spa, uống cà phê, đi du lịch hoặc kiếm hợp đồng kinh doanh, giải quyết công ăn việc làm cho công nhân sẽ có lợi hơn nhiều. Tôi là dân kinh doanh nên biết dùng thời gian hợp lý, không lãng phí vào những điều không đáng như vậy!
Lan lắp bắp:
– Em… em..
Bà Hiền nhìn cô ta:
– Cô không phải em út gì của tôi cả. Cô nên nhớ, loại như Đỗ Bình sẽ không bao giờ từ bỏ vợ con để lấy cô đâu và cái gì xài một thời gian rồi cũng chán. Lúc đó, ông ta sẽ vứt cô như một cọng rác và đi tìm mối khác. Còn cô sẽ chẳng còn gì nữa – tr.i.n.h ti.ế.t mất, danh dự mất và tương lai cũng chả ʇ⚡︎ử tế gì. Tôi nói để cô rút kinh nghiệm chứ đụng đến những người như cô thì không bao giờ nhé!
Đúng lúc đó, điện thoại của Đỗ Bình vang lên. Ông ta nhìn số điện thoại rồi run run bấm nghe:
– Alo, tôi nghe đây ạ!
Phía bên kia, một giọng nói rắn rỏi vang lên:
– Chắc ông cũng rõ vì sao có cuộc điện thoại này. Ủy ban thành phố đã nhận được ¢ℓιρ đáng xấu hổ của ông và gửi lên phòng văn phòng kỷ luật tỉnh giải quyết. Bưng bít cũng không được vì nó tràn lan tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ rồi, gia đình vợ ông rất có thế lực, ông biết rồi đấy. Chiều nay, yêu cầu ông và cô gáι đó có mặt tại trụ sở Ủy ban Nhân dân Thành phố để tường trình lại sự việc và sẽ có đại diện của Cảnh sát thành phố C đến làm việc ấy đấy! Vì bên Cảnh sát thành phố vừa gửi công văn nói rằng đang nghi ngờ ông nằm trong một đường dây bẩn. Đúng là chưa bao giờ thành phố C gặp phải bê bối như thế này. Ông đúng là quá vô ơn với những người đã nâng đỡ mình, nhất là bố vợ của ông!
Người kia nói một giăng rồi tắt máy. Ông Đỗ Bình chưng hửng rồi buông thõng hai tay bất lực:
– Hiền, bao nhiêu năm vợ chồng, sao em nỡ làm như thế? Anh mất hết rồi đấy, em hài lòng chưa?
Bà Hiền liếc ông:
– Ông còn mở miệng nói được chữ ” vợ chồng ” ư? Sao khi ngủ với gáι ông không nghĩ đến sự nghiệp, đến gia đình, đến vợ con? Tôi giải quyết êm đẹp như vậy là ʇ⚡︎ử tế với hai người lắm rồi. Ông nên nhớ Phan Hiền này ngoài những việc trơ trẽn, mèo mả gà đồng như mấy người là không dám làm thì việc gì tôi cũng làm được. Tôi nâng ông lên được thì cũng thả ông xuống được. Người chính trực đâu sợ điều khuất tất!
Bà nói xong thì quay sang người quay phim:
– Ta đi thôi em!
Hai người đi ra và đóng cửa lại. Đỗ Bình ngồi phịch xuống giường ôm lấy đầu. Lan thút thít:
– Làm sao bây giờ hả anh? Chắc chắn em sẽ mất việc!.
Đỗ Bình thở dài:
– Cái ghế chủ tịch thành phố của anh cũng mất chứ nói gì đến việc của em!.
Đến lượt điện thoại Lan vang lên – là chị giám đốc công ty:
– Dạ, em nghe đây ạ!
Khác với cuộc gọi cho ông Bình được giải thích dài dòng, cuộc gọi này cho Lan rất ngắn gọn. Chị giám đốc chỉ nói đúng một câu rồi tắt máy:
– Đầu giờ chiều nay, chị muốn nhận được đơn xin thôi việc của em!.
Lan cảm thấy mọi thứ như sụp đổ. Có lẽ đây là ngày đen tối nhất của cô ta.
Clip đó vẫn được phát tán tràn lan, bà Hiền cũng không có ý định gỡ xuống. Hầu hết mọi bình luận đều chia sẻ, đồng cảm và động viên bà. Công ty của bà chẳng những không bị ảnh hưởng mà được thêm nhiều người biết đến.
Chiều hôm đó…
Ông Bình và Lan có mặt ở trụ sở Ủy ban Nhân dân thành phố C để viết bản tường trình sự việc. Sau khi hoàn thành và bàn giao cho ủy ban, đại diện cα̉пh sάϮ đứng lên phát biểu trước dáng ngồi ૮.ɦ.ế.ƭ lặng của Đỗ Bình:
– Tôi là Trương Cẩm Trang, đội phó đội cα̉пh sάϮ ҺìпҺ sự thành phố C. Tôi xin đọc lệnh bắt ông Đỗ Văn Bình – chủ tịch thành phố C về việc ông có liên quan đến đường dây buôn bán chất k.í.c.h t.h.í.c.h, cung cấp cho các nhà hàng, khách sạn, quán bar tгêภ địa bàn thành phố. Lệnh bắt cũng được áp dụng với cô Hồ Thùy Lan với Ϯộι danh sử dụng chất k.í.c.h t.h.í.c.h trái phép và có hành vi ép ông Hoàng Gia Khiêm dùng chất k.í.c.h t.h.í.c.h để đạt mục đích riêng. Mọi bằng chứng chúng tôi đã và đang thu thập. Mời hai người về trụ sở cα̉пh sάϮ thành phố C để phối hợp điều tra!
Cô hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa:
– Các đồng chí vào làm nhiệm vụ!
Ngay lập tức, có thêm mấy người mặc cảnh phục bước vào. Hai chiếc còng số tám chụp vào tay ông Bình và Lan khi cả hai đang ngơ ngác, run rẩy. Đúng lúc đó, đồng chí Bí thư Đảng ủy lên tiếng:
– Khoan đã! Chúng tôi vừa mới nhận được công văn từ cấp tгêภ, yêu cầu đình chỉ chức danh chủ tịch thành phố C của ông Đỗ Văn Bình vì những ồn ào cá nhân, gây ảnh hưởng xấu đến bộ mặt thành phố và vì liên quan đến đường dây buôn bán cҺấϮ cấм. Các đồng chí cα̉пh sάϮ cứ điều tra và trừng trị theo đúng pháp luật ạ!
Cẩm Trang bắt tay cảm ơn đồng chí Bí thư rồi cũng những cα̉пh sάϮ khác giải Đỗ Bình và Lan ra xe. Trước khi ngồi vào xe riêng của mình, cô gọi điện cho một người. Tiếng người phụ nữ bên kia vang lên:
– Trang, ổn chưa em?
Trang cười:
– Chị Hiền, cảm ơn chị vì tất cả. Chị quả là một người phụ nữ bản lĩnh. Em xin chia sẻ mọi chuyện với chị nhé!.
Bà Phan Hiền khuấy cốc cà phê trước mặt:.
– Không sao, chị sẽ ổn. Có những cái gai nhổ sớm sẽ đỡ nhiễm trùng, càng để lâu không chỉ nhiễm trùng mà nó còn làm mình đau em ạ.
Cẩm Trang gật đầu:
– Dạ em hiểu ạ. Em cảm ơn chị!
Bà Hiền cười:
– Cảm ơn gì chứ? Đó là nghĩa vụ của mỗi công dân mà. Hôm nào rảnh đi cà phê nhé. Chị vừa thoát vai người vợ nên chắc chắn sẽ có chút thời gian.
Cô cα̉пh sάϮ xinh đẹp nói ” OK ” rồi tạm biệt người phụ nữ quý phái. Tiếng còi cα̉пh sάϮ vang lên như tiếng chuông cảnh tỉnh cho những kẻ vong ơn bội nghĩa, coi nhẹ hạnh phúc mình có, cũng như những kẻ cố leo lên bằng sự đeo bám như một cây tầm gửi yếu mềm.
Ngồi trong phòng chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia, sau khi nghe điện thoại của chị Bắp, Gia Khiêm lẩm bẩm:
– Quỳnh, chờ anh nhé, anh sẽ đi tìm em ngay….