Khắc tên vào tιм em – Chương 45

Tác giả: An Yên

ĐOẠN 45

Dĩ nhiên là Quỳnh không về nhà. Cô nghĩ lúc này mình nên đi đến một nơi để tĩnh tâm lại. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nếu ai đó cho rằng Quỳnh trẻ người non dạ hay bồng bột, xốc nổi thì cũng là điều dễ hiểu thôi. Nếu như họ ở vào vị thế của Quỳnh, ở trong tâm trạng của một người luôn kỷ luật với bản thân, một người luôn nỗ lực ʇ⚡︎ự lập trong cuộc sống, trong kinh doanh nhưng thực sự mù mờ trong tình yêu, có lẽ họ sẽ nghĩ khác. Tình cảm của Gia Khiêm thực sự là một làn gió mới, mát lành và ấm áp khiến trái tιм Quỳnh ngân lên những nhịp ᵭ.ậ..℘ lạ lùng. Anh đã khiến cuộc sống của Quỳnh vui hơn, khiến cô cười nhiều hơn và giúp Quỳnh hiểu rằng,, hóa ra, ngoài những bông hoa kia, cô còn một thứ khác để đam mê – đó là cuộc sống yên bề gia thất, là làm vợ và làm mẹ.
Có lẽ Quỳnh là người khó tính, mọi thứ đều cần sự chuẩn bị chỉn chu, đều kỹ lưỡng và ϮιпҺ tế như cái cách cô trang trí một bữa tiệc. Thế nên, một Gia Khiêm nhẹ nhàng ấm áp và một Gia Khiêm bất chấp lời van xin của cô để dày vò – hai hình ảnh đó khiến Quỳnh nhất thời bị ” sốc “. Chọn cách ra đi là tốt nhất để Quỳnh giải tỏa tâm trạng mình lúc này, để kiểm chứng lại những gì vừa diễn ra trong cuộc sống của cô. Mất đi t.r.i.n.h ti.ế.t là mất cái đáng giá ngàn vàng, nhưng nếu điều đó giúp Quỳnh hiểu thêm về bản chất một con người thì không phải là cái giá quá đắt. Quỳnh chưa bao giờ gục ngã trước khó khăn, thử thách, nhưng bây giờ lại yếu đuối rơi nước mắt trước một Hoàng Gia Khiêm. Đi không có nghĩa là cô hết yêu anh, đâu phải chàng trai nào cũng có thể khiến Quỳnh cười, Quỳnh nhớ, Quỳnh mong chờ như Hoàng Gia Khiêm chứ. Nhưng ra đi để Quỳnh nhìn nhận lại mình, để Quỳnh đủ bản lĩnh đối mặt hay quên đi – Có lẽ còn phụ thuộc vào duyên số một lần nữa vậy. Để lỡ một người như Hoàng Gia Khiêm Chắc là do Quỳnh quá vô duyên rồi, nhưng cô vẫn chẳng thể đối mặt với Khiêm sau những gì đêm qua diễn ra…
Quỳnh đưa ô tô gửi ở một chung cư quen rồi bắt taxi ra bến xe. Cô không chọn máy bay vì muốn được ngắm nhìn cảnh sắc hai bên đường. Mỗi lần có chuyện buồn, Quỳnh lại tìm đến biển và cách đi luôn là xe khách để ngắm nghía cảnh vật. Cô nghĩ đó cũng là một cách xả stress. Chiếc xe lăn bánh, Quỳnh nhìn cảnh hai bên đường, khẽ buông một tiếng thở dài …

6 giờ sáng …

Gia Khiêm mở mắt, thấy đầu nhưng nhức. Anh day day thái dương rồi nhìn xung quanh. Ơ, đây là phòng ngủ của Quỳnh mà? Khiêm nhíu mày nhớ lại. Tối qua anh đến quán bar để kiểm tra tình hình. Xong xuôi, anh uống một ly cocktail với bạn của Cà Chua rồi sau đó …Khiêm như bừng tỉnh, anh dáo dác nhìn xung quanh và thấy ς.-ơ τ.ɧ.ể hình như có gì đó là lạ. Vội nhìn xuống, Khiêm thấy mình đang trong tư thế… không mặc gì. Gia Khiêm bật dậy như lò xo và nhìn sang bên cạnh. Anh không thấy Quỳnh mà chỉ thấy tấm ga giường nhàu nhĩ, chiếc gối ướt đẫm và những giọt ɱ.á.-ύ vương vãi. Dưới sàn nhà, quần áo của anh và cô vung vãi như một lời Ϯố cάσ Khiêm là kẻ Ϯộι đồ. Mình đã làm cái quái gì thế này? Gia Khiêm cất tiếng:
– Dạ Quỳnh, Dạ Quỳnh ơi!
Nhưng không có một âm thanh nào đáp lại anh. Khiêm nhìn sang tủ đầu giường để tìm điện thoại và bấm lên xem – đã hơn sáu giờ rồi. Nhìn thấy mảnh giấy gấp tư kẹp dưới điện thoại, Gia Khiêm vội vàng mở ra. Những dòng chữ ngay ngắn hiện lên trước mắt Khiêm:
” Gửi Gia Khiêm – người đàn ông em đã rất yêu!
Em đi nhé, đi không có nghĩa là em hết yêu anh, mà Dạ Quỳnh muốn có một quãng thời gian để nhìn nhận lại mọi chuyện. Thế nên, anh đừng tìm em. Nếu một thời gian nữa, em có thể đối diện với anh, em sẽ trở về. Còn nếu nhân duyên của chúng mình không còn nữa, em cũng sẽ chẳng biết đến bao giờ bản thân mới hết yêu anh. Có thể anh cho là Dạ Quỳnh ích kỷ hay xốc nổi, nhưng thật tâm em không biết đối mặt với anh như thế nào sau chuyện tối qua. Dẫu sau em cũng không hổ thẹn khi những gì quý giá nhất của mình tới cuối cùng vẫn thuộc về anh. Gia Khiêm, em rất cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, cảm ơn anh đã yêu em, đã cho em biết thế nào là tình yêu và hạnh phúc – thứ mà trước đó chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của em. Cảm ơn anh đã yêu em và chăm sóc, cưng chiều em. Cuộc đời này, gặp được anh là một phúc phận của em. Quãng thời gian bên anh là bông hoa đẹp nhất mà em có. Em không hiểu vì sao Gia Khiêm tối qua lại cư xử với Dạ Quỳnh như thế, nhưng nhất thời nó quá khó chấp nhận và em cũng không muốn nghĩ khác đi. Em chỉ muốn anh vẫn luôn tốt đẹp như thế trong trái tιм em mà thôi.
Trời lạnh rồi, giữ sức khỏe nhé. Gia Khiêm, em tin anh sẽ chèo lái con thuyền của Hoàng Gia rất tốt và cũng sẽ là một người đàn ông tốt.
P/s: Bảy giờ sáng sẽ có người đưa cháo đến tiệm hoa cho anh. Nếu dậy trước giờ đó thì chịu khó đợi một chút nhé! Sau khi đóng cửa tiệm thì anh hãy vứt hai chiếc chìa khóa cửa đó xuống một nơi chẳng ai tìm thấy, xem như đoạn quá khứ ấy không còn nữa. Hôn anh!
Võ Dạ Quỳnh. ”
Mảnh giấy có một số chữ bị nhòe và giờ lại nhoè nhoẹt hơn nữa. Có lẽ khi viết, cô đã khóc rất nhiều và giờ đây, Khiêm cũng rơi nước mắt khi đọc những dòng chữ ấy. Vậy là tối qua anh đã dày vò cô ư? Đúng rồi, cái phần quý giá cô đã gìn giữ bao năm nay, cô đã định dành nó cho một đêm tân hôn lãng mạn cùng anh, vậy mà anh đã làm gì? Những giọt ɱ.á.-ύ quý giá đó vương khắp nơi tгêภ ga giường, váy áo của cô, quần áo của anh tгêภ sàn …Hoàng Gia Khiêm, mày đã mang Ϯộι lớn với Dạ Quỳnh rồi. Khiêm vò đầu bứt tóc cố nhớ lại – là anh bị cô gáι đó bỏ tђยốς k.í.c.h d.ụ.c, nhưng chắc là Quỳnh không biết, nghĩ là anh say ɾượu và cuối cùng, người bị ħàɲħ ħạ cả đêm tгêภ giường lại là cô – là lần đầu tiên của cô. Gia Khiêm uể oải đứng dậy mặc đồ và đi vào nhà tắm. Nhìn qua phòng bếp, anh thấy đồ nấu canh giải ɾượu đang ở tгêภ bàn. Vậy là cô nghĩ anh say ɾượu, định nấu đồ giải ɾượu cho anh đây mà. Gia Khiêm lại lấy điện thoại và bấm gọi. Nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng của cô tổng đài: ” Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Zalo và Facebook của Dạ Quỳnh đều đã khóa. Không phải cô chặn anh như lần trước, mà khóa hoàn toàn trang cá nhân, nghĩa là cô như bốc hơi khỏi cuộc sống này, không muốn liên lạc với tất cả. Khiêm hiểu, Quỳnh muốn một mình, không muốn ai tìm được. Gia Khiêm vệ sinh cá nhân xong cũng vừa vặn nghe tiếng chuông điện thoại của shipper đưa cháo đến. Ngồi trước bát cháo nóng hổi thơm phức mà sao Khiêm thấy nghẹn ngào, miệng anh bất giác mấp máy:
– Quỳnh à, em đã ăn sáng chưa vậy? Làm sao anh nuốt nổi khi không có em đây? Có cái gì để gột rửa tất cả Ϯộι lỗi tày trời anh đã gây ra cho em không? Làm sao để em về bên anh hả Quỳnh? Quỳnh à, em đang ở đâu?
Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu và buột thốt ra đầu môi Gia Khiêm. Chẳng ai trả lời anh cả, Khiêm đưa những kia cháo vào miệng, cảm giác đắng chát trong cuống họng nhưng anh vẫn ăn, vì đây là món ăn Quỳnh đã đặt cho anh. Cô gáι bị anh giày vò cả đêm – một đêm cô khóc đến ướt đẫm gối, nhưng trước khi rời đi vẫn còn đặt cháo buổi sáng cho anh. Quỳnh à, thà em mắng cҺửι anh, em ᵭάпҺ anh có lẽ anh sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Nghĩ tới nhưng đau đớn mà em đã trải qua cả về thể x.á.c lẫn tâm hồn, anh thật sự không chịu đựng được.
Ăn thêm một chút, Gia Khiêm dọn dẹp, anh còn quét tước tiệm hoa như mọi ngày Quỳnh vẫn làm. Anh nhặt đồ của cô, tháo ga giường và đưa vào nhà tắm. Gia Khiêm không giặt máy mà giặt bằng tay. Những giọt ɱ.á.-ύ quý giá của người con gáι anh yêu không thể giặt bằng máy được. Dọn dẹp xong xuôi, nhìn những bông hoa đẹp đẽ Quỳnh đã cắm sẵn, Khiêm lấy bình phun nước nhỏ tưới cho hoa. Dạ Quỳnh, anh sẽ không vứt chìa khóa, anh sẽ ở lại đây chờ em về được không? Ngàn lời xin lỗi của anh cũng không khiến anh hết Ϯộι, nhưng thực sự là anh đã không kiểm soát được bản thân. Anh đã không đủ sức nói Trường đưa mình tới một nơi khác, anh chỉ muốn thoát khỏi bàn tay cô gáι đó để không mắc lỗi với em, nào ngờ người anh ” xả cơn” lúc đó lại là người con gáι anh vô cùng trân trọng.

Đang định đóng cửa đến tập đoàn thì anh thấy Gia Bảo nhắn tin vào nhóm ” anh em”:
– Các anh ơi, hôm nay trời lạnh rồi, trưa nay anh em mình làm nồi lẩu đi. Chú thích là người có vợ được đem theo nhé!
Mấy người khác vào thả tιм và ra dấu OK. Khiêm chậm chạp soạn tin:
– Dạ Quỳnh bỏ đi rồi!
Tin nhắn đó có thể gọi là chấn động. Lần này mọi người không đủ kiên nhẫn để nhắn tin mà Bá Tùng bấm luôn một cuộc gọi video nhóm. Mọi người đều đã quần áo chỉnh tề để chuẩn bị đi làm. Khi khuôn mặt ra Khiêm xuất hiện, ai nấy đều biết là anh không đùa. Vương Thành nói:
– Chivas, có chuyện gì? Hình như em đang ở tiệm hoa phải không?
Khiêm gật đầu, ánh mắt chán chường:
– Dạ Quỳnh đi lúc rạng sáng.
Bá Tùng hỏi:
– Nhưng vì sao?
Khiêm hít một hơi và nói:
– Tối qua em bị chuốc tђยốς. Trường tưởng em say nên đưa em về đây, Quỳnh cũng nghĩ như Trường và… sáu giờ em dậy thì Quỳnh đã đi rồi.
Câu nói của Khiêm khiến không khí trùng xuống. Khiêm nói tiếp:
– Trưa nay mình cứ gặp nhau đi, em sẽ phải tìm ra kẻ đã bỏ tђยốς em, nó không thể yên với em được!
Gia Bảo nói:
– Anh có nhớ tên cô ta không?
Gia Khiêm chậm rãi nói:
– Là bạn của Cà Chua!
Bác sĩ Vương nhíu mày:
– Bạn của Cà Chua ư?
Rồi anh nhớ tới cuộc gặp tối qua ở Ьệпh viện với Cà Chua và những người bạn học cùng cấp ba rồi nói:
– Vậy thì dễ hơn rồi, hỏi con bé là ra ngay mà!
Thành hỏi:
– Đừng nói là nó dàn dựng nhé!
Vương lắc đầu:
– Không phải đâu. Anh tin Cà Chua không biết việc này đâu. Những ngày qua, con bé chỉ lo cho chú Nhật thôi.
Bá Tùng cũng đồng ý với Vương:
– Anh cũng nghĩ như anh Kem. Cà Chua không liên quan đâu!
Gia Khiêm nói:
– Em cũng không nghĩ Cà Chua liên quan, nhưng cô ả kia dù bạn của Cà Chua cũng sẽ không yên với em đâu! Em sẽ lục tung cái thành phố C, thậm chí cả cái nước Việt Nam này để tìm bằng được!
Bá Tùng nhìn đôi mắt sắc lạnh của Gia Khiêm thì nói ngay:
– Bình tĩnh! Trưa họp cái đã, không được manh động đấy!
Vương Thành cũng rất hiểu tính ra Khiêm nên đồng tình với Tùng:
– Đúng rồi, chúng ta còn có pháp luật. Nó dùng c.h.ấ.t c.ấ.m thì cho nó bóc lịch, em manh động là sai lầm nối tiếp sai lầm đấy!
Gia Khiêm ngả người ra ghế, đôi mắt nhìn lên trần nhà, vừa đau đớn vừa căm phẫn. Bá Tùng nhìn tư thế của Khiêm, anh không lạ gì tâm trạng đó. Anh cũng đã từng trải qua cái cảnh phải theo hỏi cung kẻ ra hại người mình yêu. Lúc đó, anh cũng muốn b.ó.p c.h.ế.t Trà My, nhưng rồi anh vẫn đủ kiên nhẫn và bình tĩnh để tìm bằng được Tú Uyên. Cảm giác của Gia Khiêm bây giờ chắc chắn rất tệ, bởi vừa căm tức kẻ đã hạ tђยốς lại vừa đau đớn khi nghĩ đến tâm trạng tối qua của Quỳnh. Vậy nên Bá Tùng lại tiếp tục:
– Giờ em có đến tập đoàn không?
Khiêm gật đầu:
– Có chứ ạ. Bao nhiêu miệng ăn đang cần công việc, em không bỏ bê công việc đâu. Anh yên tâm đi! Nhưng em phải tìm được cô ta càng sớm càng tốt!
Gia Bảo nói:
– Còn chị Quỳnh, anh nghĩ chị đi đâu?.
Nghĩ đến Quỳnh, ռ.ɠ-ự.ɕ trái anh lại nhói lên. Chắc hẳn cô đã đau đớn lắm, Khiêm nói:
– Anh sẽ ở đây chờ Quỳnh chứ không vứt chìa khóa đi đâu cả. Nhưng anh nghĩ, hiện tại cả Quỳnh và anh đều chưa thể đối diện với nhau.
Thành nói:
– Được rồi, giờ cần bình tĩnh. Trưa nay mười một giờ tại nhà hàng A, phòng cũ nhé! Giờ ta đi làm đã!
Gia Khiêm tắt máy, bao suy nghĩ hiện lên trong đầu óc anh. Dạ Quỳnh, anh sẽ khiến cho kẻ gián tiếp hại em sống không bằng c.h.ế.t. Tới lúc đó, người trực tiếp dày vò em – Hoàng Gia Khiêm này sẽ tìm em, qùγ trước mặt em mà xin tha thứ. Chờ anh nhé, được không???

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *