Khắc tên vào tιм em – Chương 39

Tác giả: An Yên

ĐOẠN 39

Cả ba trò chuyện một lát rồi Cà Chua xin phép ra về. Gia Khiêm quay sang Quỳnh:
– Em muốn đi đâu nữa không? Mấy khi chịu nghỉ một buổi đi dạo với chồng?
Quỳnh cười:
– Dạ thôi, em muốn về phụ bếp với Ꮙ-ú Năm cho vui, kẻo một mình Ꮙ-ú lại buồn.
Khiêm vuốt tóc cô:
– Còn sớm mà, hay mình qua nhà bố mẹ chơi một lát đi, bố mẹ nhớ em lắm đấy!
Quỳnh gật gật:
– Dạ, vậy cũng được ạ!
Cà Chua nhìn một màn trước mắt thì bật cười:
– Thấy hai người hạnh phúc mà em tủi thân quá. Không biết đến khi nào em mới có được tình yêu như vậy!.
Quỳnh cũng cười:
– Không lo đâu em ạ. Như Chipu giờ cũng đang rong ruổi sự nghiệp, đã tính đến yêu đương đâu. Em va chạm cuộc sống sớm hơn em ấy sẽ trưởng thành sớm hơn. Cũng như chị vậy đó, học xong đại học là mở cửa hàng hoa luôn, nên chị tin chắc chắn rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với em mà. Chị và anh Khiêm đến với nhau cũng rất tình cờ. Vì thế, em đừng tủi thân.
Những lời Quỳnh nói là rất thật, cũng chẳng biết Cà Chua cảm nhận được sự chân thành ấy mấy phần, chỉ là cô ấy gật nhẹ đầu rồi đứng dậy:
– Dạ vậy thì em xin phép anh chị nhé!
Khiêm và Quỳnh cũng đứng dậy:
– Chúng ta cùng đi thôi!
Ba người vừa ra khỏi phòng VIP số một thì gặp ngay quản lý Hưng. Anh chàng thấy Gia Khiêm có vẻ tươi tỉnh hơn thì cười:
– Ái chà, chủ tịch hôm nay đi với vợ nên trông tươi tỉnh hẳn nhỉ? Mấy ngày chị Quỳnh bận công việc, anh Khiêm cứ như người mất hồn ấy!
Quỳnh cười tươi:
– Em chỉ được cái miệng thôi. Anh Khiêm quả là giao việc đúng người mà. Không có chị, anh ấy vẫn vui vẻ, vẫn quản lý cả tập đoàn đấy thôi, có làm sao đâu!
Hưng lúc này mới quay sang chào Cà Chua rồi lại nói tiếp:
– Đó là chị Quỳnh không thấy anh Khiêm hai ngày vừa rồi thôi!
Quản lý lại quay sang nhìn Cà Chua:
– Chị Tuệ An hôm nay rảnh rỗi ghé quán chơi sao ạ?
An gật đầu:
– À, chị qua gặp anh Khiêm một chút, lâu ngày anh em chưa gặp nhau.
Khiêm nói:
– Khách đông nên khá mệt nhỉ? À, hay là tối nay về nhà anh đi, Ꮙ-ú Năm hôm nay nấu nhiều món ngon lắm.
Hưng bật cười:
– Vậy hả anh? Lâu rồi em không được ăn đồ của Ꮙ-ú nấu. Nhưng …như thế…có cản trở gì anh chị không?
Khiêm cười ha hả:
– Cản trở cái gì chứ? Cái thằng này nói hay thật. Anh chị ở với nhau cả đời chứ có phải một buổi tối đâu! Vú Năm vẫn ăn cùng với anh chị thì sao? Giờ anh chị qua nhà bố mẹ chơi một lát rồi về, khoảng sáu giờ ba mươi em qua nhà anh ăn tối nhé!
Hưng nói ” OK ” rồi tạm biệt ba người. Cả ba chưa ra đến cửa quán thì gặp ngay chú Minh Nhật. Ông thấy con gáι đi cùng với Gia Khiêm và Quỳnh thì nhíu mày nhìn Cà Chua rồi đưa mắt sang Gia Khiêm, cuối cùng ông hỏi:
– Cà Chua, con đến đây có việc gì sao, hay đi chơi cho khuây khỏa?
Bỗng nhiên, đứng trước người bố quốc dân ấy, Cà Chua lại lắp bắp:
– Dạ… dạ.. con… con có chút việc và đã giải quyết xong rồi ạ!
Ông Minh Nhật vẫn không rời ánh mắt khỏi con gáι. Cà Chua thực sự rất sợ ánh mắt ấy. Trước người bố này, cô không thể nói dối và ánh mắt của ông như nhìn xuyên những suy nghĩ của cô. Thành ra, cô chỉ biết gật đầu nói những lời đó. Ông Nhật cất tiếng:
– Giờ con về nhà hay đi đâu?
Cà Chua lí nhí:
– Dạ con sẽ về nhà ạ!
Ông Minh Nhật gật đầu:
– Ừ, về làm cơm với mẹ cho vui, bố mẹ rất nhớ con!
Lâu nay, vì nhiều dự án nên Cà Chua ở lại nhà riêng của mình, nhưng ông Minh Nhật vẫn bảo cô chỉ có một nơi duy nhất gọi là nhà – đó chính là tổ ấm có ông và bà Tuệ Nhi cùng em trai. Vì thế, khi ông nói ” về nhà “, cô hiểu người bố rất mong bữa cơm sum họp. Bố Nhật không nói nhiều, không bao giờ mắng mỏ Cà Chua nhưng những lời bố nói luôn khiến cô thấm thía. Cà Chua bất giác nhận ra, bao bon chen ngoài kia đâu thể ᵭάпҺ đổi bằng bữa cơm gia đình….
Cà chua xin phép đi trước. Ông Nhật và cặp đôi Khiêm – Quỳnh tạm biệt cô. Gia Khiêm mỉm cười:
– Cô chú vẫn khỏe chứ ạ?
Ông Nhật gật đầu:
– Ừ, cô chú bình thường mà! Các con có bận không? Chú gặp hai con một chút!
Gia Khiêm nói:
– Dạ rảnh ạ, tụi con đang định về nhà bố mẹ chơi một chút rồi về bên nhà con ăn tối ạ. Có việc gì vậy hả chú?
Ông Nhật quay sang người bên cạnh mình nói:
– Cậu vào phòng VIP số hai chờ mọi người nhé, tôi đặt trước rồi. Tôi gặp hai bạn trẻ này một chút, khi đối tác đến thì nhắn tôi qua!
Người bên cạnh chú Nhật là một trợ lý kinh nghiệm. Mặc dù ông đã trao quyền quản lý Cao Thị lại cho con trai và con gáι, nhưng vì Khoai Tây đang du học ở nước ngoài, Cà Chua lại vừa quản lý công ty riêng vừa chạy qua chạy lại tập đoàn, nên nhiều hợp đồng lớn, ông Nhật vẫn đứng ra giúp đỡ con gáι mình.
Nghe lời ông, Gia Khiêm và Quỳnh lại quay lại phòng VIP số một cùng với ông. Vừa ngồi xuống, ông Nhật nói:
– Có phải Cà Chua gây ra chuyện gì đúng không? Chivas, con không nên giấu chú!
Lời ông vừa như hỏi lại vừa như lời cảnh báo khiến Gia Khiêm không thể nào dối được. Chú Minh Nhật là một người đàn ông ϮιпҺ tế và đáng nể trọng, thế nên Khiêm bộc bạch luôn:
– Dạ. Thực ra là không có chuyện gì quan trọng lắm đâu chú ạ. Chú cũng biết con và Cà Chua cũng như các anh em thân thiết của con, chúng con chơi với nhau từ nhỏ, nhưng em Cà Chua lại hay trò chuyện với con hơn những anh em kia. Tuy nhiên, thú thật là con đã yêu Dạ Quỳnh, mối quαп Һệ anh em với Cà Chua cần rõ ràng một chút ạ. Quỳnh không ghen, nhưng con không muốn cô ấy khó xử chú ạ, vì nhiều lần Cà Chua…
Khiêm còn chưa biết diễn tả thế nào thì chú Minh Nhật đã gật đầu:
– Chú hiểu rồi. Vậy là con bé dù không nói thẳng nhưng nó đã có những hành động đi hơi xa so với quαп Һệ anh em đơn thuần đúng không?
Gia Khiêm cười:
– Dạ gần như là vậy ạ. Nếu Dạ Quỳnh chưa xuất hiện trong cuộc đời con, thì khi em An ốm đau cần con đưa đi viện hay khi say cần con được về, con vẫn sẵn sàng. Kể cả giờ đây, con và Quỳnh vẫn giúp đỡ em ấy vì chúng con xem An như Chi Pu thôi ạ. Nhưng ý của em ấy lại kiểu như không muốn Quỳnh đi cùng con ạ.
Ông Minh Nhật chợt nhớ đến bức ảnh để ở phòng làm việc trong nhà riêng của Tuệ An và cả để ở tủ đầu giường của con bé đều là hình của Gia Khiêm. Ông biết con gáι ông không chỉ có tình cảm anh em đơn thuần với Chivas. Ông nén tiếng thở dài. Tình yêu không thể ép buộc, con người không nên ép mình vào những mối quαп Һệ vốn không thuộc về mình. Con bé chưa thể hiểu hậu quả của việc ấy. Trước đây, ông cũng đã từng yêu đến si mê cô gáι mang tên loài hoa Tường Vi. Nhưng rồi khi biết trái tιм của Vi không thể thuộc về ông thì Cao Minh Nhật đã dừng lại và chúc phúc cho cô ấy. Ông hiểu rằng tình yêu thật sự chính là nhìn người mình yêu được hạnh phúc. Và nhờ vậy, ông đã có được một tình yêu trọn vẹn và đúng nghĩa với bà Tuệ Nhi. Cà Chua còn trẻ, suy nghĩ còn nông nổi nên không thể hiểu được điều đó. Nhưng ông không thể để cho con gáι mình phải gánh chịu hậu quả. Ông nói:
– Trước hết, chú thay mặt Cà Chua xin lỗi các con. Dù con bé chưa gây ra chuyện gì đáng tiếc và các con chọn cách nói chuyện để giải quyết vấn đề, chứng tỏ hai con rất tôn trọng cô chú và cả Cà Chua nữa. Nhưng chú vẫn xin lỗi con vì thái độ của con bé một phần cũng do lỗi của cô chú. Cà Chua lớn lên trong sự bao bọc. Vì lúc mới sinh ra con bé chịu nhiều thiệt thòi, nhất là sau lần suýt bị b.ắ.t c.ó.c, cô chú không dám để con bé xa mình. Chi Pu đi du học nghĩa là có cơ hội ɔ.ọ ჯ.áʈ, chứ Cà Chua thì không dám cho đi. Việc nó vừa cάпg đáng tập đoàn cùng em trai lại vừa lo công ty riêng cũng là một cách để nó ɔ.ọ ჯ.áʈ.
Gia Khiêm gật đầu:
– Cháu hiểu ạ. Cháu có nghe bố mẹ kể chuyện của Cà Chua lúc nhỏ nên cháu rất thương và xem như gáι. Thực sự chúng cháu không hề trách em ấy, chỉ là muốn mọi chuyện tốt đẹp, không ảnh hưởng đến tình cảm anh em thôi chú ạ!
Ông Minh Nhật nhìn anh:
– Ừ, dù chú không phải bố ruột của con bé nhưng rất hiểu tính nó. Vì được bao bọc nên nhiều lúc nó trở nên ích kỷ, hiếu thắng chứ chưa hẳn đó đã là tình cảm nam nữ. Nhưng từ chuyện nhỏ có thể trở thành chuyện lớn, vì thế chú nghĩ nên ngăn chặn cái xấu khi nó chưa kịp hình thành thì tốt hơn.
Vừa lúc đó, ông Nhật nhận được tin nhắn của người trợ lý nói rằng đối tác của ông đã đến. Ông kết thúc cuộc trò chuyện:
– Được rồi, giờ chú bận rồi. Cảm ơn các con đã nói thật cho chú. Chú cũng sẽ biết cách trò chuyện khéo léo với Cà Chua để con bé hiểu. Các con cứ yên tâm. Cho chú gửi lời hỏi thăm sức khỏe tới chồng bác sĩ Bảo Long nhé!
Gia Khiêm và Quỳnh cũng cảm ơn chú Nhật rồi vui vẻ ra xe về nhà ông Long bà Thư.

Tối hôm đó…

Ông Minh Nhật về nhà. Vừa bước vào phòng khách, ông đã nghe tiếng trò chuyện của hai mẹ con bà Tuệ Nhi từ trong gian bếp vọng ra. Ấm cúng là đây! Ông vui vẻ nói:
– Đói bụng ghê!
Cà Chua hình như vẫn hơi ái ngại khi thấy ông, cô không vui vẻ như ngày thường. Không thấy bố nói gì, cô ríu rít dọn cơm. Cả nhà vui vẻ ăn cơm cùng bà giúp việc nữa. Ông Nhật cũng xem như không có chuyện gì xảy ra, ông không muốn bà Tuệ Nhi phải nghĩ ngợi.
Ăn tối xong, ông Minh Nhật nói với Cà Chua:
– Con gáι, con lên xem giúp bố mấy mẫu thiết kế mới đi. Bố định thay đổi không gian làm việc một chút cho nó mới mẻ!
Cà Chua bước theo ông, nhưng trong lòng vẫn không biết đối diện với bố như thế nào nếu ông hỏi chuyện lúc chiều. Tuy nhiên, lên tới nơi, quả là ông mở máy tính cho cô xem những mẫu thiết kế. Vì là chuyên môn của mình nên Tuệ An vui vẻ, say sưa tư vấn và chọn cho bố. Xong xuôi, cô nói:
– Mẫu đó đẹp và sang nhất đấy bố!
Ông Nhật gật đầu hài lòng:
– Ừ, đúng rồi, cái gì cũng phù hợp thì mới đẹp được. Con người chúng ta cũng thế, bố chỉ hạnh phúc khi ở cùng mẹ và các con thôi.
Nghe bố nói, Cà Chua hiểu hàm ý ngay. Bố con cô thường tâm sự nên cô hiểu cách nói của ông Nhật. Nhưng cô vẫn muốn hỏi bố:
– Bố ơi, vậy chẳng lẽ chúng ta không nên ᵭấu tranh vì tình yêu của mình sao? Tình yêu mà không vụ lợi, là tình yêu chân chính thì mình có nên ᵭấu tranh không ạ?
Ông Minh Nhật cười:
– Con gáι à, yêu là chuyện của trái tιм, nó không phải hợp đồng kinh tế để mà tranh giành. Nếu người ta đã tìm ra được mảnh ghép phù hợp, con tranh giành liệu có thể hạnh phúc trọn vẹn không?
Cà Chua lắc đầu:
– Chẳng lẽ bố không muốn con hạnh phúc bên người con yêu?
Ông Nhật nói:
– Con nên ρhâп biệt tình yêu và tình thân, ᵭấu tranh chính nghĩa và tranh giành ích kỷ. Bố luôn muốn con hạnh phúc. Nhưng bố không muốn con giành giật hạnh phúc một cách mù quáng để rồi phải gánh chịu hậu quả. Bố không muốn con bị tổn thương.
Cà Chua tỏ ra rất khó chịu. Chẳng hiểu sao, cô lại buông một câu:
– Bố đừng ngụy biện nữa! Bố biết con thích anh Gia Khiêm. Nhưng bố không muốn gả con vào nơi ʇ⚡︎ử tế, chỉ vì con không phải là con ruột của bố đúng không? Bố mới chính là người ích kỷ!
Câu nói đó không chỉ khiến ông Cao Minh Nhật c.h.ế.t lặng, mà còn khiến một thân ảnh đứng ngay sau lưng Tuệ An sững sờ. Bà Nhi vừa lên đến nơi, nghe những lời con gáι nói thì bực tức lao vào tát bốp vào mặt Tuệ An:
– Hỗn láo! Đồ vô ơn! Con có biết con vừa nói cái gì không hả?
Cà Chua sững sờ trước hành động của mẹ:
– Mẹ… đến cả mẹ cũng không thương con, cả mẹ cũng ᵭάпҺ con đúng không?
Bà Tuệ Nhi chỉ thẳng vào mặt con mình:
– Vì con đáng ᵭάпҺ…
Bà còn chưa nói hết câu thì Cà Chua đã chạy vụt đi trong tiếng gọi thất thanh của ông Minh Nhật…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *