Khắc tên vào tιм em – Chương 31

Tác giả: An Yên

ĐOẠN 31

Gia Khiêm mỉm cười quay sang Quỳnh:
– Phụ huynh gì kỳ ghê, cứ bắt con trẻ sinh em bé là sao, em nhờ?
Quỳnh đấm anh thùm thụp:
– Tại anh cả đấy, ai bảo anh quay em vào làm gì?
Khiêm cười:
– Em hay ghê, nếu anh không quay em cho mẹ thấy thì mẹ lại chả cho anh một bài vọng cổ đến tận sáng mai cơ. Thấy em nên mẹ mới im lặng thế đấy!
Quỳnh cau mày rồi lườm Khiêm một cái, sau đó cô lại gọi điện thoại cho nhân viên nhắc nhở vấn đề gì đó chưa khớp trong doanh thu, vì ban nãy mất điện cô chưa kịp gọi. Chờ cô nói điện thoại xong, Gia Khiêm hỏi:
– Tiệm hoa có vấn đề gì sao em?
Quỳnh lắc đầu:
– Không phải ạ. Có một số nhân viên mới ở mấy cửa hàng nhỏ, các bạn ấy chưa quen nên có sai sót một chút, em nhắc nhở rồi, bởi từ những sai sót nhỏ có thể dẫn đến những sai lầm to lớn. Mình quản lý, vấn đề lương bổng của nhân viên phải rõ ràng, ai sai thì người đó phải chịu trách nhiệm, có như thế họ mới nghiêm túc được.
Gia Khiêm nói:
– Chà, bà chủ của anh vất vả quá. Nhưng có việc gì phải chia sẻ với anh nghe chưa? Anh không rành về hoa nhưng quản lý này nọ thì anh nghĩ sẽ giúp em được. Vậy sau này anh chăm sóc em có được trả lương không?
Quỳnh nhìn anh:
– Này chủ tịch, anh thiếu tiền hay sao mà còn đòi đi chăm sóc phụ nữ để trả lương? Với lại anh ʇ⚡︎ự nguyện chăm sóc cơ mà, thích đòi hỏi không?
Gia Khiêm nhìn cô, ánh mắt lộ rõ nét cưng chiều:
– Dạ, anh ʇ⚡︎ự nguyện ạ, nhưng bây giờ kẻ ʇ⚡︎ự nguyện này muốn nhắc bà chủ đi ngủ!
Quỳnh mè nheo:
– Thôi mà, cho em mười lăm phút nữa đi. Nay họ đang đưa tin về lễ hội hoa ở Nhật, nhiều mẫu đẹp lắm, em xem một chút đi!
Khiêm nhướn đôi mày rậm:
– Em bắt đầu nhõng nhẽo và không nghe lời rồi đấy! Có nhớ lần trước bị sốt không?
Quỳnh lắc đầu:
– Hôm nay em có tắm đêm đâu. Đây này, anh sờ xem trán em này. Với lại anh nhìn đi, hoa đẹp quá!.
Khiêm theo tay chỉ của Quỳnh nhìn vào màn hình. Quỳnh chỉ cho anh các loại hoa tгêภ đó rồi tấm tắc khen ngợi. Khiêm nói:
– Năm nay qua mất lễ hội rồi. Năm sau anh đưa em sang Nhật xem nhé!.
Quỳnh nhăn mặt lắc đầu:
– Anh bận thế, không đi được đâu. Với lại, em xem hoa thế này là được rồi, đi sang đó tốn kém lắm!.
Khiêm gõ nhẹ đầu cô:
– Xem trực tiếp sẽ hay hơn chứ! Anh sẽ thu xếp được công việc mà. Anh hứa!.
Quỳnh ʇ⚡︎ựa đầu lên vai Khiêm:
– Gia Khiêm, em cảm ơn anh!
Anh ôm ngang eo cô:
. – Biết cách nịnh lắm. Giờ đi ngủ được chưa?
Quỳnh gật đầu:
– Được rồi, nhưng anh xong việc chưa?
Khiêm tính toán công việc mấy giây rồi nói:
– Được rồi, giờ anh ôm em ngủ. Ngày mai anh làm tiếp, không lo!
Cả hai cùng đi sang phòng ngủ của Gia Khiêm. Căn phòng rộng với đầy đủ tiện nghi nhưng tông màu rất sang trọng và ấm cúng. Quỳnh nói:
– Gia Khiêm, bình thường anh thức khuya đúng không?
Khiêm cười:
– Không đâu, anh biết ʇ⚡︎ự chăm sóc mà. Vì khối lượng công việc của anh khá nhiều. Dạo này có công trình mới nên anh cần tính toán một chút, chứ anh có cả một ê kíp giúp đỡ mà, em đừng lo. Anh tính mỗi ngày làm thêm một chút để chủ nhật này dành cho em, chúng ta sẽ về ra mắt bố mẹ vợ.
Quỳnh vừa ngồi xuống giường vừa nói:
– Không cần đâu ạ. Anh đang bận, cứ từ từ, bố mẹ chắc cũng biết cả rồi mà!.
Gia Khiêm ngồi xuống cạnh cô:
– Không được, phải ra mắt rồi tính ngày đi đăng ký kết hôn và ngày cưới luôn.
Quỳnh trố mắt:
– Cái gì thế? Chủ tịch, anh tính chiến lược kinh doanh hay sao?
Khiêm cười:
-Còn hơn thế, chiến lược kinh doanh còn phải nghiên cứu công ty đối thủ. Cái này đã chốt là phải làm ngay. Bây giờ đi ngủ thôi vợ yêu!
Quỳnh đỏ mặt:
– Khϊếp. Trước kia anh ăn nói c.ụ.c s.ú.c vậy mà…
Khiêm nằm xuống cạnh cô:
– Nay có men tình yêu nên ngôn từ nó cũng phong phú hơn. Gối đầu lên đây đi!
Anh vừa nói và chìa tay ra để Quỳnh gối. Nhưng cô lắc đầu:
– Không, ngủ trưa thì được, vì thời gian ngắn chứ ngủ cả đêm anh sẽ bị đau tay. Em nằm gần thế này được rồi.
Khiêm muốn cô thoải mái nên cũng không gượng ép, anh kéo hai chiếc gối đặt sát cạnh nhau rồi cười:
– Nếu mê muội trai đẹp quá thì cứ lấn sang bên này nhé .
Dạ Quỳnh gật gật đầu và nằm xuống. Khiêm với lấy điện thoại định tắt đi để ngủ thì tiếng chuông reo lên. Vì anh đang ngồi đầu giường nên ánh mắt Quỳnh vô tình liếc lên và thấy Cà Chua đang gọi đến. Muộn thế này mà cô ấy khỏi chắc là có việc gì gấp. Quỳnh nghĩ vậy và cũng tỏ ra lo lắng. Gia Khiêm đưa máy lên tai. Dĩ nhiên, anh nằm luôn xuống cạnh Quỳnh nên chiếc điện thoại ở ngay sát Quỳnh:
– Cà Chua, anh nghe đây. Em có việc gì mà gọi muộn vậy?
Giọng Cà Chua vang lên:
– Giờ có việc em mới được gọi cho anh sao?
Khiêm cau mày, tỏ ra khó hiểu:
– Anh không có ý đó. Nhưng em gọi trễ như vậy nên anh nghĩ là có việc gấp. Mà sao giọng em lạ thế? Uống ɾượu à?
Đúng là giọng Cà Chua hôm nay nghe lạ, Quỳnh thấy không trong trẻo như cái lần Cà Chua vừa nói chuyện trang trí đèn l*иg cho quán cà phê của Gia Khiêm. Cô vẫn im lặng lắng nghe. Cà Chua lên tiếng:
– Đúng ạ, em đang uống ɾượu. Mưa buồn quá, trước đây em có thể gọi điện trò chuyện với anh bất kỳ lúc nào, trừ khi anh quá bận. Mưa gió, em còn có thể gọi anh ra lai rai nữa, thế mà bây giờ gặp anh khó quá!
Gia Khiêm cười:
– Anh vẫn thế, có thay đổi gì đâu, chỉ là dạo này công việc hơi bận thôi. Con bé này uống vào rồi nói năng linh ϮιпҺ cả. Em đang ở đâu?
Cà Chua cười:
– Để làm gì? Anh có đến ngồi với em được không?
Khiêm vẫn kiên nhẫn:
– Khuya rồi, trời lại mưa, em không uống nữa, về đi! Giờ em đang ở đâu? Không lái xe được thì anh kêu bố ra chở về!
Cà Chua cười chua chát:
– Chứ anh không chở em về sao? Anh sợ chị Quỳnh ghen hả?
Gia Khiêm nhìn sang Quỳnh, cô cũng đang lắng nghe cuộc điện thoại:
– Anh không sợ gì cả, đơn giản vì Quỳnh luôn tin tưởng anh, sẽ không ghen tuông gì ở đây hết. Em cũng như Chipu, ghen làm gì cho mệt!
Giọng Cà Chua mệt mỏi:
– Trước đây, khi em say ở quán Bar, anh vẫn đưa em về cơ mà? Tối đó, anh còn ở lại mãi ở phòng em, còn lo em ốm nữa. Tại sao bây giờ lại không? Có phải chị ấy đang ở cạnh anh không?
Gia Khiêm thở dài:
– Tuệ An, em hôm nay làm sao thế hả? Lúc em say ở quán Bar S, khi ấy anh cũng đến quán Bar kiểm tra tình hình. Vì em là người quen của anh nên anh đưa em về là chuyện bình thường. quán Bar là một nơi phức tạp, ở lại lâu trong tình trạng say thì rất khó lường trước được sự việc gì sẽ xảy ra. Còn hôm nay mưa gió, anh không biết vì sao em uống ɾượu, lại càng không biết em đang ở đâu. Giờ không gọi cho chú Nhật thì gọi cho ai nữa? Vả lại, sao em lại cứ gán Quỳnh vào như vậy? Anh không hiểu nhưng anh không thích kiểu trò chuyện của em.
Cà Chua gắt lên:
– Anh không hiểu hay cố tình không hiểu? Từ ngày anh yêu chị Quỳnh, anh không quan tâm đến em nữa, bất kỳ với tư cách gì cũng thế. Anh rất vô tâm và tàn nhẫn, Chivas à. Đã thế em uống cho say, muốn ra sao thì ra!
Khiêm tỏ ra bất lực trước cách đối đáp của Cà Chua. Anh nói:
– Nhưng vấn đề là có chuyện gì? Công ty của em hay tiệm ăn có chuyện gì mà em chán chường đến như vậy? Anh có thể biết lý do không?
Cà Chua cười:
– Anh biết cũng chẳng giải quyết được gì cả. Đó là việc riêng của em!
Cô nói xong thì tắt phụt máy. Gia Khiêm bị mắng một trận thì chưng hửng, trong lòng thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh lẩm bẩm: ” Con bé này làm sao thế nhỉ? Bình thường nó có như thế này đâu!”
Quỳnh tò mò:
– Hay có chuyện gì không anh? Nếu như có chuyện thì Cà Chua có thường tâm sự với anh không? Em cảm giác như Cà Chua đang buồn chán chuyện gì đó.
Gia Khiêm vẫn ngồi dựa vào đầu giường:
– Công ty nội thất của nó vẫn thịnh vượng, nhà hàng vẫn ổn. Không lẽ nó bị thất tình hay gia đình chú Nhật có chuyện gì? Mà không đâu, chú ấy thương cô Nhi lắm. Cà Chua được chú ấy cưng như trứng từ nhỏ mà, nhìn qua có ai biết chú Nhật không phải bố ruột của Cà Chua đâu.
Quỳnh cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra với Cà Chua. Nhưng với linh cảm của người phụ nữ, Quỳnh có cảm giác cô bé đó dành một tình cảm đặc biệt cho Gia Khiêm, không phải tình anh em như Khiêm nói mà một kiểu như tình yêu nam nữ. Trong ngôn ngữ của Cà Chua, Quỳnh cảm nhận được một chút trách móc, một dỗi hờn, thậm chí là ghen tuông. Quỳnh chưa tiếp xúc với Cà Chua, chỉ biết cô ấy khi nghe Gia Khiêm giới thiệu hôm cả hai tới đó ăn trưa. Cà Chua cũng không nằm trong hội ” Anh em” thân thiết của Gia Khiêm nên cô không hiểu rõ về cô bé đó. Nhưng theo như Gia Khiêm nói thì Cà Chua tốt bụng và dễ thương. Vả lại, là bạn của Chipu chắc là không tệ rồi.
Gia Khiêm đang thắc mắc chuyện của Cà Chua, quay sang gặp ánh mắt đăm chiêu của Quỳnh vội hỏi:.
– Sao thế? Em mệt rồi à?
Quỳnh lắc đầu:
– Không à, anh nằm xuống đi! Hay giờ anh đi tìm Cà Chua?
Khiêm nói:
– Không, anh sẽ gọi cho chú Nhật. Vấn đề là hôm nay không biết chuyện gì mà con bé uống như thế nên anh cứ gọi cho chú ấy là yên tâm nhất, chú ấy rất tâm lý.
Nói dứt lời, Gia Khiêm bấm điện thoại cho chú Minh Nhật và trình bày cuộc trò chuyện với Cà Chua vừa rồi. Soái ca một thời Cao Minh Nhật sau khi nghe xong thì gật đầu:
– Chivas, chú hiểu rồi. Cảm ơn con nhé. Để chú đi tìm loanh quanh!
Gia Khiêm nói:
– Dạ, chú tới những quán em ấy hay đến đó ạ. Chắc là Cà Chua không đi xa đâu. Con chỉ lo đêm hôm mà say lại gặp пguγ Һιểм thôi, không biết Cà Chua có ở quán của nhà mình không?
Chú Minh Nhật nói:
– Chú nghĩ là nó không ở quán đâu, đằng nào nó cũng là một quản lý, ai lại để say mèm như thế. Nhưng chú biết, nó chỉ la cà ở quán quen mà, cảm ơn con trai nhé, đêm hôm còn phiền con quá!
Gia Khiêm bật cười:
– Có gì đâu chú, Cà Chua cũng như Chipu nhà con thôi, đến giờ mà chưa thấy về thì mọi người đều lo mà.
Anh nói với chú Nhật vài câu nữa rồi tắt máy và nằm xuống cạnh Quỳnh:
– Ngủ thôi em!
Quỳnh cũng gật đầu và ngủ trong ʋòпg tay Gia Khiêm. Những suy nghĩ trong đầu bị gác lại bởi đó chỉ là những nghĩ suy nhất thời mà thôi.

Sáng hôm sau…

Quỳnh tỉnh dậy đã không thấy Gia Khiêm đâu. Cô vào vệ sinh cá nhân, vừa bước ra đã thấy anh:
– Em dậy rồi hả? Mình xuống ăn sáng thôi!
Dạ Quỳnh gật đầu, định bước đi thì tay bị Gia Khiêm kéo về phía anh. Chủ tịch lại tham lam nhấn nhá một lúc rồi mới cùng cô xuống nhà. Chợt nhớ chuyện tối qua, Quỳnh hỏi anh:
– À, chú Nhật có tìm được Cà Chua không anh?
Khiêm gật đầu:
– Tìm được chứ, chú ấy có quαп Һệ rộng mà. Vả lại, chú ấy rất hiểu Cà Chua. Con bé uống ở quán gần với nhà hàng của nó chứ đâu. Lúc đầu, họ cũng biết con bé say nên không gọi cho chú Nhật chứ ai cũng biết chú Nhật là bố Cà Chua mà.
Dạ Quỳnh lắng nghe và gật gật đầu. Có lẽ vì quá yêu nên cô thấy mình hơi ích kỷ rồi thì phải. Rõ ràng Gia Khiêm nói Cà Chua chỉ như em gáι mình và cái cách anh xử sự cũng không có gì mờ ám. Tuy nhiên, thái độ của cô bé Cà Chua lúc nói chuyện với Khiêm khiến Quỳnh thấy khó chịu. Một nỗi lo mơ hồ dấy lên trong lòng cô dù nó chẳng thể gọi thành tên…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *