Tác giả: An Yên
ĐOẠN 30
Khiêm chở Quỳnh về đến tiệm hoa cũng đã chín giờ tối. Dường như trời trở gió, phía xa xa có mấy tia chớp lóe lên, Khiêm mở cửa cho Quỳnh rồi nói:
– Em à, hình như sắp mưa đấy. Hay mình về bên nhà đi!.
Quỳnh cười:
– Trời ạ, anh với bố mẹ khéo lo ghê. Em ở đây bao năm nay, bao nhiêu mùa mưa rồi có làm sao đâu mà. Anh về kẻo trời mưa, em vào nhà là an toàn rồi!.
Gia Khiêm lắc đầu:
– Không, để anh vào với em một chút xem sao đã!.
Anh bước vào trong, bật đèn và đi kiểm tra một ʋòпg. Quỳnh phì cười:
– Anh xem phim trinh thám nhiều quá rồi đấy!
Gia Khiêm cau mày:
– Trước khác, giờ khác, trước đây em ʇ⚡︎ự lập một mình vì bố mẹ ở xa, giờ em có anh, có thêm bố mẹ nữa, anh không để em phải như thế đâu.
Quỳnh cười tươi, còn trêu chọc ra Khiêm bằng cách ᵭάпҺ nhẹ vào ռ.ɠ-ự.ɕ:
– Vậy trước giờ mưa gió em có làm sao đâu, vẫn ngồi sừng sững như tượng ở đây. Chủ tịch đừng chiều em quá, đến lúc em làm nũng quá đà thì đừng kêu ca đấy!
Gia Khiêm bắt lấy bàn tay cô rồi tiện đà kéo luôn cô sát vào người mình:
– Em có quyền được làm nũng!
Lời vừa dứt, anh chàng chủ tịch không để lỡ một dịp nào, cúi đầu xuống và ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ môi cô. Quỳnh bị bất ngờ, toàn thân run lên. Nhưng mà cái run rẩy này lạ lắm, không đủ sức để cô đẩy Khiêm ra, nhưng lại tràn trề nhiệt tình cho sự đón chờ. Quỳnh hé môi để anh lại đưa sự dịu ngọt, ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ cho cô cái cảm giác ngây ngất. Thảo nào người ta nói khi yêu thì khó mà cưỡng lại sự va chạm thể x.á.c như vậy, bởi lúc đó trái tιм và trí óc bị đổ gục hoàn toàn. Mọi cảm xúc thăng hoa nên ς.-ơ τ.ɧ.ể con người không làm được gì, không nghĩ được gì ngoài sự đón nhận mà thôi. Quỳnh ôm lấy tấm lưng của Khiêm để đáp trả nụ hôn ấy. Có lẽ chẳng có trường lớp nào, chẳng có giáo viên nào có thể dạy con người những kỹ năng trong tình yêu, bởi khi cảm xúc thăng hoa thì nó chính là bản năng. Dù người có trẻ tuổi hay đã đến độ chín chắn thì mọi sự va chạm thể x.á.c luôn khiến ๔.â.ץ t.ђ.ầ.ภ к.เ.ภ.ђ trong con người nương theo đó mà phối hợp.
Nụ hôn nồng nàn ấy chỉ dừng lại khi Quỳnh cảm nhận oxy không thể di chuyển nổi lên пα̃σ bộ. Gia Khiêm cũng cảm nhận sự dồn dập trong hơi thở của cô, anh buông môi cô. Đôi môi đã sưng lên. Khiêm lấy tay miết miết làn môi hồng xinh rồi bật cười:
– Giờ môi cong lên thế này, anh có làm gì sai thì mắng ghê lắm đây!
Quỳnh vùi đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Chủ tịch á.c quá, luôn tìm cách quyến rũ em thôi. Nguy thật, đẹp trai thế này khó cưỡng lại quá!
Chivas siết chặt cô gáι bé nhỏ rồi nói:
– Em còn nói nữa thì anh không dừng lại đâu đấy!
Quỳnh đấm vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Đồ l.ư.u m.a.n.h!
Khiêm cúi xuống, nâng cằm cô lên:
– L.ư.u m.a.n.h với một mình em thôi, chịu không?
Quỳnh đặt tay ôm ngang hông anh, mặt phụng phịu nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Khiêm:
– Cái này thì được!
Rồi cô giục anh,:
– Thôi, chủ tịch về nghỉ đi, mai còn đi làm, trời dọa thế chứ không mưa đâu!
Khiêm cũng đưa mắt nhìn ra ngoài, trời vẫn chưa có chuyển biến gì mới nên thơm nhẹ lên môi Quỳnh rồi nói:
– Vậy em cũng ngủ đi, không làm việc nữa. Mà không được tắm đêm đâu đấy!
Quỳnh gật đầu:
– Dạ, em biết rồi. Em tắm lúc chiều rồi mà. Giờ em tẩy trang rồi ngủ thôi. À, em xem qua doanh thu rồi ngủ, khoảng ba mươi phút thôi, anh yên tâm chưa?
Khiêm vẫn tham lam nhá nhẹ lên tai cô, giọng khàn khàn đầy quyến rũ:
– Nhớ em!
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Quỳnh run rẩy. Khiêm tạm biệt Quỳnh, dặn cô đóng cửa cẩn thận rồi ra về. Quỳnh đi tẩy trang, thay đồ xong lại mở máy kiểm tra doanh thu rồi mê mẩn xem những mẫu hoa mới.
Gia Khiêm vừa về đến nhà thì bỗng sấm chớp đì đùng. Anh thấy Ꮙ-ú Năm đang xem tivi liền cúi chào:
– Vú xem phim ạ?
Cùng lúc đó, trời đổ mưa tầm tã. Anh biết có mưa vì thấy tia chớp lóe lên và những tia nước xối xuống qua cửa kính chứ trong này cách âm nên không nghe thấy gì. Vú Năm cũng nhìn màn mưa rồi nói:
– Mưa to rồi, con bé Quỳnh lúc nãy không về đây cho yên tâm!
Gia Khiêm nhìn ra ngoài trời, lại nhớ đến cái đêm mưa anh đã che dù cho cô ra xe, rồi sáng hôm sau Quỳnh sốt li bì. Cuối cùng, Chủ Tịch Hoàng Gia không để lịch sử lặp lại, đêm mưa này anh không thể để cô một mình. Khiêm quay sang Ꮙ-ú Năm:
– Chắc con phải quay lại đó xem sao Ꮙ-ú ạ!
Bà Năm gật đầu:
– Ừ, đi đi con!
Khiêm bấm nút mở cửa rồi phóng ra màn mưa. Anh đã có sẵn chìa khóa cửa tiệm hoa nên không lo rằng gọi Quỳnh không nghe thấy. Đến nơi, Gia Khiêm lấy dù ra và chạy vào mái hiên mở cửa cuốn. Lớp cửa cuộn lên, qua lớp cửa kính, anh thấy Quỳnh bó gối ngồi co ro tгêภ sofa. Khiêm vội vàng mở cửa kính rồi bước vào:
– Quỳnh, em sợ hả?
Thấy Gia Khiêm, Quỳnh ngạc nhiên:
– Ơ, sao anh lại ở đây?
Khiêm nhìn ra ngoài trời:
– Mưa to quá! Anh sợ em ở một mình không yên tâm nên quay lại. Thôi, qua nhà bên kia đi!
Quỳnh cười:
– Không cần, em quen rồi mà.
Khiêm cau mày lại:
– Quen gì mà quen? Quen mà ngồi thu lu thế à? Cãi bướng là tài thôi!
Anh vừa nói đến đó thì đèn tắt phụt. Mất điện. Màn đêm tối om lại lóe lên tia chớp từ ngoài trời khiến Quỳnh run rẩy. Đây không phải lần đầu tiên cô thấy mưa, nhưng chẳng hiểu sao lần này lại mang nhiều cảm xúc như thế. Quỳnh ngay lập tức vơ lấy điện thoại và bật đèn pin lên. Gia Khiêm cũng bật đèn từ điện thoại của mình và ngồi xuống cạnh Quỳnh:
– Đừng sợ, có anh đây!
Quỳnh nói:
– Em có máy phát điện phía sau. Nhưng lâu rồi không mất điện chắc hết xăng rồi!
Khiêm ôm lấy cô:
– Không cần, về nhà anh!
Quỳnh lắc đầu:
– Không, em còn chuẩn bị đèn tích điện nữa. Không sao mà!
Cô nói nhưng giọng vẫn run rẩy. Có lẽ trước đây một mình ở thành phố tấp nập này, Quỳnh luôn ʇ⚡︎ự gồng bản thân và rồi nỗi sợ cũng tiêu tan dần. Giờ đây, ngồi trước một Hoàng Gia Khiêm với sự quan tâm của anh, cô lại thấy mình yếu đuối. Khiêm day day mũi cô:
– Không cần cái gì. Nghe lời anh đi. Anh có ăn ϮhịϮ em đâu mà sợ hả? Đi nào!
Cuối cùng thì một lần nữa lý trí của cô lại bị Gia Khiêm ᵭάпҺ gục bằng sự chân thành. Anh che dù cho cô ra xe rồi ngồi vào ghế lái và nói:
– Lần này thì b.ắ.t c.ó.c luôn chứ không chỉ che dù đâu nhé!
Quỳnh cười giòn tan rồi cùng anh đi về nhà. Thấy Gia Khiêm và Dạ Quỳnh bước vào, Ꮙ-ú Năm nói:
– Sao? Hai đứa có bị ướt không?
Khiêm cười:
– Không ạ. Mưa to, mất điện nên con đưa Quỳnh về đây luôn!
Quỳnh ngơ ngác:
– Chỗ này không mất điện phải anh nhỉ?
Khiêm bật cười:
– Nhà anh không bao giờ mất điện vì có nguồn điện dự trữ mà.
Vú Năm gật gật đầu:
– Ừ, về đây cho yên tâm, may Khiêm nó quay lại chứ Ꮙ-ú cũng lo.
Quỳnh ngồi xuống cạnh Ꮙ-ú:
– Vú xem phim Hàn Quốc ạ?
Vú Năm cười:
– Ừ, nhiều trai đẹp lắm nha. Con xem đi, toàn soái ca không à!
Gia Khiêm cười lớn:
– Em thấy không, Ꮙ-ú Năm còn thanh xuân lắm, mê trai bất chấp!
Bà Năm liếc anh:
– Có mỗi soái ca bằng xương bằng ϮhịϮ trong nhà mà nó đi tối ngày, có ở nhà cho mà ngắm đâu, mở tivi lên xem cho đã!
Quỳnh cười rũ rượi. Khiêm cũng ngồi xuống cạnh cô, anh nói với Ꮙ-ú Năm:.
– Đây, Ꮙ-ú nhìn con đi, nhìn cho chán!
Bà Năm lắc đầu:
– Giờ không thèm nữa!
Tập phim kết thúc, bà nói:
– Quỳnh, con rửa tay rồi đi ngủ đi!
Quỳnh cầm tay Ꮙ-ú:
– Dạ, con ngủ với Ꮙ-ú nhé!
Bà Năm nguýt cô:
– Nói linh ϮιпҺ, con gáι có chồng sao lại ngủ với Ꮙ-ú? Không ra thể thống gì cả! Ông bà chủ mà biết chắc Ꮙ-ú bị đuổi việc không chừng.
Quỳnh lay lay tay Ꮙ-ú Năm:
– Chúng con chưa cưới mà Ꮙ-ú. Ngủ như thế kỳ lắm Ꮙ-ú ạ!
Vú Năm nhìn cô:
– Vậy Ꮙ-ú hỏi có yêu Gia Khiêm không? Có muốn cưới nó không?
Quỳnh dĩ nhiên gật đầu:
– Có mà Ꮙ-ú, nhưng chúng con đã cưới đâu ạ!
Vú Năm đẩy đẩy lưng cô về phía Gia Khiêm:
– Vậy thì tối nay Ꮙ-ú tác hợp luôn cho hai đứa đấy. Xong rồi, đi lên, không cho con ngủ với Ꮙ-ú. Vú thích ngủ một mình, mơ trai đẹp Hàn Quốc. Nhanh lên!
Dạ Quỳnh vừa buồn cười vừa ngại trước thái độ của Ꮙ-ú. Gia Khiêm kéo tay cô, Quỳnh lại nhìn sang Ꮙ-ú Năm:
– Nếu Ꮙ-ú không cho thì để con về ạ!
Bà Năm lắc đầu:.
– Bướng ghê chưa? Vậy thì về đi, Ꮙ-ú cho đi bộ về đấy. Gia Khiêm nó ngoan mà, yên tâm đi!
Nói không lại, Quỳnh lẽo đẽo theo Gia Khiêm lên phòng anh. Khiêm nói:
– Sợ anh tới thế sao? Người ta có dám tem bảo hành mà!
Quỳnh nguýt anh:
– Biết đâu được, lúc chiều ʇ⚡︎ự nhiên hôn em đấy thôi!
Khiêm cúi xuống nhá môi cô:
– Không cho hả?
Quỳnh úp lên mặt ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Lại bắt đầu rồi đấy!
Khiêm nói:
– Thôi, anh không trêu em nữa. Giờ em ngủ trước được không? Anh ngồi bên cạnh làm việc một chút!
Quỳnh cười, nhẹ giọng:
– Anh cho em xem mấy mẫu hoa được không ạ?
Khiêm không thể cưỡng lại những lời thỏ thẻ của cô:
– Được rồi, nhưng một chút thôi đấy. Vậy em dùng Laptop này đi, anh qua phòng làm việc dùng máy bên ấy. Hay em qua đó luôn cho vui, bàn rộng lắm, kẻo ngồi một mình lại sợ!
Quỳnh gật đầu:
– Dạ, em qua đó với anh. Thực ra, có anh thì đâu sợ gì nữa!
Khiêm cầm laptop sang phòng làm việc, anh mở máy bên đó rồi ngồi xuống cạnh cô. Hai người đang chăm chú nhìn vào máy thì Gia Khiêm thấy cuộc gọi video của mẹ. Anh mỉm cười:
– Giờ này chắc mẹ đang nằm cạnh soái ca rồi, vẫn còn nhớ con trai sao?
Bà Thư nói:
– Lại làm việc hả con? Mưa to thế này, chỗ Quỳnh có bị ngập nước không? Sao con vẫn bình chân như vại thế được nhỉ?
Gia Khiêm bụm miệng cười rồi chĩa màn hình về phía Quỳnh:
– Đấy, hài lòng mẹ chưa?
Bà Thư lay tay chồng:
– Chồng ơi, nhìn kìa, hai đứa đẹp đôi quá. Thích thế!
Gia Khiêm liếc mẹ:
– Vâng, thích mẹ nhờ?
Bà Thư ra dấu OK rồi nói:
– Thôi, mẹ bận ôm soái ca ngủ đây. Hai đứa làm gì thì làm nhé, có cháu cho bố mẹ bế là được.
Nói xong, người mẹ ấy không chờ con đáp lời mà tắt phụt máy…