Nghe lời khuyên của chồng, bà Hà cũng muốn một lần gặp ông Hoàng Tiến nhưng hình như ông ấy cố tình né tránh, sáng mai cuộc họp cổ đông chính thức được tổ chức, lần họp này ông Tiến có mời thêm luật sư Tài là luật sư riêng của ông, trước khi bước vào cuộc họp, ông đã trao đổi nội dung với ông Tài và cung cấp các giấy tờ cần thiết.
Đêm nay hai vợ chồng bà Hà cũng gần như thức trắng, ông Bình suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng ông Khuyên vợ:
– Vấn đề tài chính của gia đình em với ông Tiến anh không tham gia, nhưng anh có thể góp ý với em, hơn 20 năm qua công ty phát triển như ngày nay cũng là do một tay ông Tiến gây dựng, bây giờ ý ông ấy muốn bàn giao tất cả cho em, nhưng mình chỉ nhận 49% cổ phần, còn 51% vẫn là ông Tiến, và lẽ dĩ nhiên ông Tiến vẫn giữ vai trò Tổng giám đốc,…
– Ngày mai anh đi với em được không?
– Vấn đề tài sản này là của gia đình em, anh không tham gia còn có thể con gáι chúng ta Khánh Ngân sẽ đi với em…
– Em sẽ nhận số cổ phần đó, rồi chuyển lại cho hai con và chỉ giữ lại 20% cho vợ chồng mình, sau đó hai vợ chồng về quê nghỉ dưỡng, bỏ lại tất cả những quá khứ và không nhắc đến nữa…
– Anh cũng muốn thế, còn tùy em quyết định…- ông Bình cảm động ôm vợ thật chặt…
Hai mẹ con đến công ty thì ông Tiến và một số người cũng đã đến rồi, ông ấy cố tình nói chuyện với luật sư, cố ý quay lưng lại phía bà Hà để bình tĩnh, bà Hà biết như thế nên cũng tỏ ra hết sức bình thản ngồi vào bàn cạnh chị Kim, sau khi mọi người đến đông đủ và cuộc họp bắt đầu…
Tuy rằng ông Tiến đã cố gắng bình tĩnh để điều hành cuộc họp, nhưng vì có mặt bà Hà nên giọng nói của ông vẫn run và vô cùng ҳúc ᵭộпg làm ai cũng nhìn ông ái ngại, cuối cùng luật sư Tài đứng lên phát biểu:
– Theo như sự ủy quyền của Tổng giám đốc Hoàng Tiến, là chuyển nhượng toàn bộ 100% cổ phần của công ty cho Bà Thanh Hà chính là con gáι duy nhất của cố Tổng giám đốc Thanh Trung…
Đến lần bà Thanh Hà phát biểu, mặc dù cũng đã cố gắng bình tĩnh, nhưng bà đã khóc khi nhắc đến người cha kính yêu đã đột ngột quα ᵭờι, bà cảm ơn chồng cũ là ông Hoàng Tiến đã thay Ba của bà lèo lái con thuyền đưa công ty ngày một phát triển và bề thế như ngày nay, giờ đây tình không còn nhưng còn nghĩa và trách nhiệm, bà muốn ông Hoàng Tiến hãy vì lời hứa với Ba của Bà năm xưa mà tiếp tục điều hành công ty vào đúng quỹ đạo của nó, bà là phận nữ nhi không thể quán xuyến nổi mọi việc, chính vì lẽ đó sau cuộc họp này bà sẽ cùng chồng về quê nghỉ ngơi, còn số cổ phần 49% thì bà cũng nhờ luật sư chuyển nhượng cho hai đứa con là Khánh Ngân và Khánh Duy…
Bỗng điện thoại của Khánh Ngân đổ chuông, cô xin lỗi và ra ngoài nghe điện thoại, đó là điện thoại của anh Quang:
– Anh biết em đang bận, nhưng có một vài vấn đề về tài sản liên quan đến bà Kiều, nếu ông Tiến chuyển nhượng lại toàn bộ cổ phần thì em nói với mẹ nhận luôn nhé…
– Mẹ em từ chối rồi…
– Em nói với mẹ vấn đề cổ phần để hai bên cùng bàn bạc và thống nhất, rồi sẽ lập văn bản công bố sau…
– Có chuyện gì xảy ra à anh? Làm vậy thì Ϯộι bác Tiến lắm…
– Giờ đây ông Tiến tгêภ danh nghĩa là chồng của bà Kiều, số cổ phần đó nghiễm nhiên là tài sản chung…
– Dạ, em hiểu rồi…
Ngân vội vàng ghé tai mẹ nói nhỏ, cục diện cuộc họp bỗng thay đổi, bà Hà xin đính chính chấp nhận toàn bộ số cổ phần của gia đình mà ông Tiến đã giao lại, đồng thời ủy quyền cho ông Hoàng Tiến giữ vai trò Tổng giám đốc và chịu trách nhiệm về mặt pháp lý, thời gian ủy quyền là 2 năm…
Tất cả mọi người cùng ngơ ngác và có một vài ý kiến tỏ ra trách móc bà Hà tham lam, không thể phủ nhận công sức của ông Hoàng Tiến trong thời gian vừa qua, ngược lại ông Tiến vẫn hết sức bình thản và sau khi bà Hà chấp nhận thì ông đã nở nụ cười, đâu ai biết rằng trước khi tổ chức cuộc họp, thì ông Tiến đã gặp và trao đổi với Quang rồi mới ủy quyền cho luật sư làm mọi thủ tục…
Như đã được chuẩn bị trước, lần này bà Kiều hoàn toàn thay đổi, bà ta không im lặng như hai lần trước mà chủ động nói rất nhiều, thoáng chút ngạc nhiên, Quang nhìn thẳng vào mặt bà ta thì rất nhanh, bà ta đã chuyển hướng nhìn đi nơi khác như cố tình lảng tránh ánh mắt ấy, anh vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu làm việc:
– Chào Bà, Bà khỏe chứ?
– Cảm ơn, tôi khỏe…
– Vậy tốt, chúng ta bắt đầu làm việc nhé…
– Ông có thể nói rõ hơn…
– Chắc bà cũng đã biết bản thân đã làm những việc vi ρҺα̣м ρҺάρ luật…- Anh dò xét
– Ông cũng biết bản thân tôi là đàn bà con gáι thì làm được gì, chẳng qua nhẹ dạ cả tin nghe người ta xúi bẩy thôi…
– Ai xúi bẩy bà? Và xúi bà làm những gì? Họ muốn làm những việc đó vào mục đích gì?
– Không nói chắc anh cũng biết, tôi là một người phụ nữ đẹp, trước khi chồng tôi lấy Thanh Hà thì tôi và ông Hoàng Tiến đã có thời gian yêu nhau, nhưng vì ham giàu nên ông ta bắt cá hai tay, ngày ông Tiến bỏ tôi để lấy bà Hà và làm chủ công ty, tôi rất hận ông ta là kẻ phụ tình, nhưng khi đã có tiền và công ty, ông ta lại không buông tha cho tôi, trong những ngày bị ông Hoàng Tiến hắt hủi, ông Tùng vẫn bên cạnh tôi để quan tâm, chăm sóc, cảm phục tấm lòng của ông Tùng trong những lúc cô đơn nên tôi đã ngã vào ʋòпg tay ông ấy…- Bà ta chợt dừng lại
– Bà cứ kể tiếp đi, câu chuyện rất thú vị…- Quang cười…
– Cậu truyện của tôi thú vị như tiểu thuyết đúng không? sau đó bà Hà và tôi cùng có thai…
Thấy bà ta tỏ vẻ ҳúc ᵭộпg, khuôn mặt người đàn bà đẹp nước mắt giàn dụa, lấy vạt áo lau nước mắt, bà ta kể tiếp:
– Lúc đó ông Tùng bảo tôi rằng bà Hà có thai rồi, tất cả tài sản này nhất định sẽ là con của bà ấy, con tôi chẳng có quyền lợi gì?
– Sau đó bà thuê người xô ngã bà Hà để xẩy thai?
– Tôi không thuê, chính ông Tùng nói với ông Bảy…
– Thế sao ông Bảy lại không đòi tiền của ông Tùng mà lại đòi Bà? – Quang vẫn chăm chú lắng nghe và hỏi rất nghiêm khắc…
– Người ta túm người có tóc chứ sao túm thằng trọc đầu…sau khi bà Hà xảy thai thì tôi có đưa tiền cho ông Tùng trả cho người ta…
– Tôi nghĩ bà có năng khiếu viết tiểu thuyết, thật đáng tiếc…- Quang mỉa mai…
– Tôi thích văn thơ lắm, nhất định sẽ có một ngày tôi sẽ thực hiện niềm đam mê của mình…
Nhìn bà ta đang mộng mơ, nghĩ về một tương lai sau này sẽ trở thành một nhà văn mà Quang chạnh lòng, tất cả cũng chỉ vì tiền mà biến con người thành quỷ dữ, và đi vào con đường Ϯộι lỗi mà không biết, bà ta liệu có còn ngày đó hay không? bà viết gì khi những năm tháng cuối đời phải ngồi sau song sắt trại giam? Bà viết gì khi Ϯộι lỗi và việc làm của bà đang bị xã hội lên án? Anh hỏi tiếp:
– Vậy khi bà Hà mất con rồi, thì tại sao bà lại bỏ tђยốς làm cho bà ấy mất trí nhớ?
– Tôi không biết, vụ này không liên quan đến tôi mà hoàn toàn do ông Tùng làm…
– Ông Tùng liên quan gì đến ông Tiến? ông ta phải muốn cho vợ chồng ông Tiến hạnh phúc thì mới có cơ hội đến với bà chứ?
– Tôi…tôi không biết…
– Ông Tùng khai chính bà mua và đưa gói tђยốς cho ông ta bỏ vào ly nước cho bà Hà uống…
– Vu ҟҺốпg, ông ta vu cho tôi chủ mưu thì bằng chứng đâu?
– Tại cửa hàng bán hóa chất, chúng tôi đã khôi phục dữ liệu Camera có hình ảnh bà đến mua và chủ cửa hàng cũng đã ҳάc nhận…
– Ông ta mua rồi sai tôi đến lấy thôi…
– Ông ta là chủ mưu, vậy tại sao khi thấy bà Hà sống hiền lành, nhân đức thì ông ta chỉ pha vào ly nước hơn một nửa chứ không đổ cả nguyên gói bà đưa thì có khi bà Hà mất ๓.ạ.ภ .ﻮ rồi…
– Khốn kiếp…
Nghe Quang nói ông Tùng chỉ pha hơn một nửa gói tђยốς, bà Kiều gầm lên, hai hàm răng rít nghe thật lạnh, thằng người tình кнốикιếρ đã phản lại bà, hèn chi người bán đã nói với bà về tác dụng của liều tђยốς sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn…vậy mà tại sao chỉ mới 20 năm thì bà ta đã nhớ lại và tìm quá khứ, tiếc rằng giờ đây cả bà và ông ta đã bị bắt nếu không bà sẽ băm năm xẻ bảy ông ta cho bõ ghét vì dám phản bội bà, giờ đây bà phải hết sức bình tĩnh và đổi hết mọi Ϯộι lỗi lên đầu ông ta, tưởng gì chứ chỉ có hình ảnh Camera bà đến cửa hàng lấy gói tђยốς thì đâu có dễ dàng kết Ϯộι cho bà được, như vậy là đã vượt qua hai cửa ải, bà vừa lo nhưng cũng thật gan lì và ma mãnh…
– Vậy khi bà Hà đã mất tích rồi thì bà cứ việc chiếm chồng và tài sản của nhà bà ấy, việc gì phải đào mồ mả nhà người ta lên nữa? bà không thấy ghê sợ à?
– Ông đừng ʋu ҟҺốпg cho tôi, việc đó tôi hoàn toàn không biết, họa chăng là ông Tùng và ông Tiến làm…- Bà Kiều nhảy dựng lên khỏi ghế tỏ ra bất ngờ…
– Thế ông Tùng biết quần áo của bà Hà ở đâu mà lấy mặc cho ҳάc ૮.ɦ.ế.ƭ? nếu không phải là Bà? Xin bà bình tĩnh…
Đến đây thì bà ta câm nín, khuôn mặt tái xanh, bà ta lảo đảo muốn té, Quang vội gọi hai chiến sỹ nữ dìu bà ta ngồi xuống ghế để bộ phận y tế hỗ trợ…anh lững thững đi ra ngoài cho đỡ ngột ngạt, một người đàn bà đẹp mà lại có cái kết cục như thế này thật đáng tiếc, cô hoa khôi ngày nào biết bao chàng trai theo đuổi, ấy vậy mà cũng chỉ vì tham vọng, lòng tham kèm bản chất ích kỷ đã biến khuôn mặt đẹp kia che đậy tâm hồn quỷ dữ, rồi đây tháng ngày cuối đời ngồi sau song sắt, liệu bà ta có sám hối, lúc đó cũng đã muộn màng…