Giọt lệ cuối cùng 28

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 28

Sáng nay như đã hẹn, đúng 7 giờ sáng thì xe của Khánh Toàn đã đến đón người đẹp đi ăn. Mặc dù không thích món bún bò Huế, nhưng chiều lòng anh nên cô cũng háo hức đi cùng. Khi ăn xong thì bỗng điện thoại của anh đổ chuông. Từ đầu dây bên kia tiếng của bé Hà con gáι anh gọi cho Ba:

– Ba ơi…

Khánh Toàn lên tiếng:

– Ba nè con gáι, con ăn gì không để Ba mua…

– Ba ghé đón con đi, con muốn uống nước mía quán bà Sáu…

– Thôi để Ba ghé uống rồi mua mang về cho con nha…

Sau khi nói chuyện với con gáι thì anh quay xe ʋòпg trở lại, mà không cần biết phản ứng của Bích Ngọc. Điều đó chứng tỏ rằng anh rất cưng con gáι. Vì mới quen và tỏ ra quan tâm con gáι, Bích Ngọc lên tiếng:

– Quán nước mía đó ở đâu? Anh ghé quán gần đây mua cũng được…

Khánh Toàn trả lời:

– Nó đã dặn mua nước mía của bà Sáu, thì cho dù có mua ở quán khác thì nó cũng không uống…

Bích Ngọc im lặng, xe chạy khoảng hơn 1km nữa thì quẹo vào con hẻm. Chợt cô giật mình khi nhận ra con hẻm này dẫn đến nhà trọ mà ông Chánh đang ở. Lại càng không bình tĩnh khi nhớ ở đầu dãy trọ cũng có quán nước mía, chỉ là không biết bà chủ quán tên gì thôi. Cô ta còn chưa kịp đối phó thì xe đã dừng trước quán nước mía ngay đầu dãy nhà trọ. Vừa dừng xe thì anh nói với cô:

– Xuống đi em…

Sợ sẽ gặp ông Chánh nên cô ta trả lời:

– Em làm biếng xuống quá, anh xuống mua cho con gáι đi, em ngồi chờ cũng được…

– Chờ sao được, anh muốn uống ly trà gừng nóng. Bụng hôm nay chắc có vấn đề, Hay em thấy anh chăm sóc cho con gáι nên tỏ ra khó chịu?

– Dạ không, sao anh lại nói thế chứ? Em cưng còn không hết nữa là…

– Vậy thì xuống xe đi…

Không còn cách nào khác, cô ta đành phải đi xuống nhưng không quên khoác thêm cái áo. Cô ta hơi lo bởi nghĩ đi chơi với anh ta nên không mang nón vải và thậm chí cả khẩu trang. Chính vì thế chỉ còn cách kéo áo khoác che lên đầu và ngồi cúi mặt xuống.

Việc làm của Bích Ngọc khiến Khánh Toàn không vừa lòng. Anh nhìn cô rồi hỏi và giọng nói đã có phần gay gắt:

– Em sao thế? Chẳng nhẽ việc anh ghé mua nước mía cho con gáι mà cũng làm em khó chịu hay sao?

– Em không có…

– Vậy thái độ của em vừa rồi là ý gì? Trời có nắng đâu mà phải che?

Miệng nói nhưng tay anh đã cầm chiếc áo kéo ra khỏi vai cô. Bích Ngọc hốt hoảng la lên:

– Anh đưa áo cho em, trời không nắng nên em hơi lạnh…

Đúng lúc đó thì ông Chánh cũng vừa về tới, tгêภ tay còn cầm hộp cơm. Nghe tiếng nói hơi quen và ông dừng lại nhìn về phía đó, thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô Ngọc đang đưa tay ra cầm cái áo từ một người đàn ông sang trọng. Vốn đang bực vì phải bỏ tiền ra chuộc cái đồng hồ, ông lại gần nhìn cô ta chằm chằm nhưng không nói gì? Bất ngờ nhìn thấy ánh mắt của ông Chánh đang nhìn mình chằm chằm. Cô ta vô cùng bất ngờ và quên rằng Khánh Toàn cũng đang có mặt ở đây. Bích Ngọc thốt lên nhưng giọng nói có phần mỉa mai:

– Ủa sao lại nhìn tôi? Ông nói nhà đó là của ông? Vậy tại sao không ở mà đi ở trọ ทɦụ☪ vậy?

Ông Chánh tái mặt, cứ tưởng khi bắt gặp cô ta đi với người đàn ông khác thì cô ta sẽ lo sợ, ai dè lại còn khiêu khích nói lời mỉa mai. Đã thế thì ông cũng làm cho cô ta bẽ mặt, để người đàn ông kia không bị vướng vào lưới tình của cô ta nữa. Nghĩ vậy nên ông trả lời:

– Cái loại đàn bà như cô thì tư cách gì mà hỏi tôi? ở nhà hay nhà trọ thì cũng là bình thường. Nhưng tôi không lừa đảo như cô, yêu cầu cô trả số tiền mà cô ăn cắp cái đồng hồ của tôi thế chấp cho bà chủ nhà nghỉ.

Miệng ông ta nói nhưng ánh mắt lại nhìn Khánh Toàn. Thấy thế anh hỏi:

– Chuyện gì vậy? Những lời ông ta nói có đúng không?

Bích Ngọc quắc mắt lên chỉ thẳng vào mặt ông Chánh mà trả lời:

– Ông có biết Ϯộι ʋu ҟҺốпg nặng không hả? Ông tưởng vu cho tôi như vậy để hạ uy tín tôi mà được hay sao?

Rồi quay sang Khánh Toàn, cô ta thanh minh:

– Anh đừng tin những gì ông ta nói…

Nhưng câu nói chưa dứt khỏi cửa miệng, thì tay ông Chánh đã đưa cho Khánh Toàn tờ giấy mà cô ta viết vay tiền của bà chủ nhà trọ. Vừa nhìn thấy tờ giấy thì cô ta vội giơ tay chộp nhưng không kịp. Khánh Toàn sau khi đọc xong thì quay sang nhìn cô ta nói với giọng khinh bỉ:

– Đúng là mèo mả gà đồng, cũng một phường lừa đảo như nhau thôi. Những việc cô làm cũng sẽ sớm bị vạch trần ra thôi. Chào…

Nói xong anh quay lưng bước đi ngay mà quên luôn ly nước mía làm bà Sáu chạy theo gọi. Nhưng ngay lúc đó thì Tuấn Khải xuất hiện trả tiền. Hóa ra sáng nay khi nhận được cuộc gọi của Tuấn Khải, nói rằng ông Chánh vừa đi ra ngoài mua cơm sắp về. Nên Khánh Toàn vội vàng chạy xe đến với lý do mua nước mía cho con gáι, nhằm vạch mặt cô ta với ông Chánh.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến cô ta trở tay không kịp. Lúc này ông Chánh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông ta chẳng nói gì mà cứ thế ҳάch hộp cơm đi vào, Nhưng ông ta quên rằng với ai chứ với cô ả Bích Ngọc thì đâu có kết thúc dễ dàng như thế? Khi vừa đi về đến phòng thì cô ả cũng vừa đuổi kịp mà rít lên:

– Đứng lại…

Vì còn giận nên ông Chánh không trả lời mà cứ thế đi vào phòng. Nhưng ông ta chưa kịp đóng cửa thì cô ả cũng đã vào đến nơi và đẩy ông ta xuống giường. Tội nghiệp ông Chánh, khi bị cô ta xô té xuống giường thì tay vẫn đang còn cầm hộp cơm. Ông cố gắng chống cự và nói rằng hộp cơm đã bị đổ ra giường. Nhưng cô ả Ngọc không biết nên cứ chồm người lên rồi trút sự bực dọc lên người ông:

– Sao ông không biết thân biết phận mà cứ phá tôi là sao hả?

Ông Chánh lắp bắp:

– Đổ rồi…

– Ngu như ông thì đổ thôi, vất vả lắm tôi mới tiếp cận được người ta. Giờ bị ông làm hư hết trơn rồi… đã vậy thì mặc kệ ông. Đúng là chỉ có những thằng đàn ông ngu mới bị vợ xỏ mũi. Nuôi con tu hú mấy chục năm trời mà không biết…

Vừa nghe đến đó thì ông Chánh đẩy vội cô ta ra rồi trợn mắt rít lên:

– Cô vừa nói nhảm gì vậy hả? Bộ không còn chuyện gì nên cô muốn phá tôi phải không?

– Đúng rồi, với người đàn ông ngu như ông thì tôi không cần phải dài dòng mà làm gì? Mở to mắt ra mà đọc đi…

Nói rồi cô ta giơ tấm hình chụp tờ giấy báo kết quả xét nghiệm huyết thống ADN cha con giữa ông Hoàng Minh và con gáι Thu Hoài. Đất trời như sụp đổ dưới chân, ông Chánh khuỵ xuống và ôm mặt khóc. Nhưng cho dù nằm mơ thì ông cũng không tin bà Dung lại phản bội mình. Bởi sau khi cưới thì vợ ông có thai và rất yếu, ông luôn kề bên để chăm sóc. Còn ông Minh nguời yêu cũ cũng chuyển đi đâu không nghe nhắc đến, sau đó nghe nói ông ta lấy vợ. Suốt mấy chục năm rồi có bao giờ nhắc đến tên ông ta đâu. Vậy ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ cái gì chứ? Chuyện này chỉ có cô ta làm giả giấy tờ để phá gia đình ông mà thôi. Nghĩ như vậy nên ông hỏi cô Ngọc:

– Tờ kết quả này là giả, do cô làm đúng không? Cô nên nhớ rằng cô đang bị quản thúc ở địa phương, tốt nhất yên phận và đừng quậy nữa…

– Tại anh bỏ thì tôi phải tìm nguời khác nuôi chứ?

– Tôi bỏ cô hồi nào?

– Không bỏ mà phải sống khổ cực với mấy triệu tiền lời của anh thì tôi không chịu được…

Thấy ông Chánh không trả lời, cô ta nói tiếp:

– Anh có tiền nhiều để làm gì mà phải sống cực khổ chứ? Bà ta cũng chẳng thèm quan tâm đến anh sống ૮.ɦ.ế.ƭ thế nào? Vậy anh giữ tiền mà làm gì? Mai mốt đi rồi có mang theo đuợc đâu…

Nghĩ rằng cô ta cố ý né tránh câu hỏi liên quan đến chuyện tờ giấy kết quả xét nghiệm huyết thống ADN có liên quan đến con gáι ông là Thu Hoài. Mặc dù chưa tin đó là sự thật, nhưng ông Chánh vẫn muốn biết tại sao cô ta lại có tờ giấy đó? Nhất định ông phải điều tra ra sự thật. Nhưng không hiểu sao trong thâm tâm ông nửa muốn biết, nửa lại không. Phải chăng ông đang sợ, ông đã nghĩ đến ngày nếu bà Dung bỏ ông, lúc đó chỉ còn con gáι Thu Hoài là người thân duy nhất. Nếu chẳng may con không phải là con ruột của ông, thì sau này khi ông già yếu, sẽ chẳng còn ai chăm sóc.

Thấy ông Chánh có vẻ hờ hững với tờ kết quả xét nghiệm huyết thống, thì Bích Ngọc lấy làm ngạc nhiên. Chẳng nhẽ với ông ta lại không quan trọng đến vấn đề cô gáι Thu Hoài không phải con mình hay sao? Hay ông ta không tin rằng đó là sự thật? Với một người keo kiệt như ông Chánh thì cô cũng chẳng hy vọng gì có thể dựa dẫm vào ông ta cả. Chỉ tức rằng ông ta đã phá mối quαп Һệ rất tốt đẹp giữa cô và chàng trai Khánh Toàn. Còn với ông Chánh thì không ăn được cũng phải đạp đổ, tiếc gì một cha già keo kiệt này chứ…

Nằm lướt điện thoại, bỗng cô ta dừng lại ở số điện thoại của ông Minh. Mấy ngày nay rồi cô không liên lạc với ông ấy. Cứ tưởng tạo được mối quαп Һệ béo bở với chàng trai Khánh Toàn, nên cô không dám liên lạc với ông Minh. Nay việc đã không thành thì tại sao cô lại không gọi cho ổng chứ?

Ông Chánh tuy không nói ra nhưng trong lòng buồn và lo lắng vô cùng. Ông muốn được xem lại tờ giấy kết quả xét nghiệm huyết thống giữa ông Minh và con gáι ông, nhưng ông lại không dám lên tiếng mà bề ngoài luôn tỏ ra hờ hững. Sở dĩ ông phải làm như thế bởi với ai chứ với cô Ngọc thì nếu muốn gì cũng phải chi tiền, mà điều đó thì ông không muốn. Chợt nghĩ đến ý định ʇ⚡︎ự mình đến trung tâm xét nghiệm, tuy cũng phải tốn tiền nhưng có được kết quả chính ҳάc lại kín đáo. Nếu chẳng may Thu Hoài không phải là con gáι ruột của ông. Thì cũng chỉ một mình ông biết mà không nói ra, phòng khi sau này về già thì con cũng không bỏ rơi mình. Nghĩ là làm, ông nhắn tin cho con:

– Ba muốn gặp con ở quán cafe X, con đến nhé…

Ông vô cùng mừng khi thấy Thu Hoài trả lời:

– Có việc gì không Ba? Ba có khỏe không?

– Nhớ con thì Ba muốn gặp thôi…

– Con cũng nhớ Ba, không ngờ nhà mình lại trở nên như thế này…

– Lỗi tại Ba, xin lỗi hai mẹ con…

Được con gáι đồng ý gặp, ông Chánh liếc nhanh về phía cô Ngọc đang ngủ rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Đang không biết làm sao để ra khỏi phòng trọ đến chỗ ông Minh, thì cô ta bỗng thấy ông Chánh lẳng lặng rời khỏi nhà và khép cửa lại. Chỉ chờ có thế, khi bóng ông Chánh khuất sau dãy nhà trọ thì cô ta cũng nhanh chóng rời khỏi phòng. Tìm một bàn khá kín đáo nơi quán cafe cóc đối diện nhà ông Minh và cô bắt đầu quan sát. Chợt ánh mắt cô ta sáng lên khi nhìn thấy chiếc xe hơi màu trắng quen thuộc của chàng trai, đã lượn qua lại theo dõi nhà bà Dung mà vô tình cô đã chụp được. Chiếc xe hơi dừng lại trước cổng, rồi từ tгêภ xe một chàng trai bước xuống ʇ⚡︎ự mở cửa vào nhà. Chỉ cần như vậy thì cô ta cũng đủ biết chàng trai đó chính là con trai ông Minh. Một tia hy vọng lóe lên trong đầu, nhưng phải làm sao để tiếp cận được với cậu ta mới là vấn đề quan trọng, thì cô chưa nghĩ ra. Nhìn căn biệt thự đang mở cửa thì cô cũng biết rằng giờ này ông Minh cũng đang ở nhà, và dĩ nhiên cô không nên xuất hiện.

Thấy cô gáι cứ nhìn chăm chú vào nhà ông Minh thì bà Tư bán cafe tò mò hỏi:

– Bộ cô quen nhà bà Tuyết hay sao? Bả mất lâu rồi, cỡ cũng hơn chục năm á, Ϯộι nghiệp người hiền lành mà bạc phước…

– Cậu thanh niên đi xe hơi màu trắng chắc là con trai của cô Tuyết?

– Đúng rồi, hai ông bà chỉ sanh được mỗi cậu Nhân rồi bà mắc Ьệпh υпg Ϯhư cổ ʇ⚡︎ử cung nên ngừng luôn…

Đang bí bỗng nhiên tìm được lối thoát, cô ta đã nghĩ ra cách để tiếp cận với chàng trai. Nhưng bây giờ phải kiên trì chờ cậu ta đi ra, hơn nữa cũng không được để bà bán cafe nghi ngờ, rồi biết đâu lại đến tai ông Minh thì không hay.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *