Chọn Nghề tình nhân – Chương 16

Tác giả : Trang Buby

“ Mẹ của con tôi”, nghe xong tιм tôi cũng ᵭ.ậ..℘ rất mạnh. Tôi nhìn Dương, bỗng thấy hình như khoảng cách của hai chúng tôi sát lại gần từ lúc nào chẳng hay. Còn nhớ suốt thời gian đầu tiên gặp anh, tôi cứ ngỡ ngày nào mình còn bên anh là ngày ấy sống trong giày vò, ħàɲħ ħạ và sự khinh thường của anh. Thế nhưng ngay giây phút này cái cảm giác ấy đã hoàn toàn biến mất. Tự dưng, tôi thấy tιм mình như có dòng nước ấm chảy qua, hạnh phúc lâng lâng đến khó tả.

Tôi tủm tỉm cười cầm chiếc hộp tгêภ tay ngắm lại lần nữa, xong bảo:

– Cảm ơn anh nhé.

– Đeo thử xem đẹp không?

– Nhìn là cũng biết là đẹp rồi.

– Ờ, đừng bán nó đi là được!

Đang cảm động suýt rớt nước mắt, nghe Dương nói thế tụt cảm xúc như kiểu vừa ở tгêภ thiên đường bị ngã toẹt xuống mặt đất. Đúng là anh một ngày không làm tôi tức nghẹn thì không chịu được. Tôi chu mỏ trêu:

– Tôi hỏi thật bộ này giá tầm bao nhiêu để ít nữa biết đường bán cho đỡ bị bịp giá.

Dương nghe tôi nói thế liền dừng động tác, trợn tròn mắt kinh ngạc nói:

– Cô dám?

– Tôi có gì mà không dám? Anh quên tôi mê tiền hơn cả ๓.ạ.ภ .ﻮ sống mình à?

– Tôi mà biết cô bán nó, cô ૮.ɦ.ế.ƭ với tôi.

Tôi cười hì hì đáp lại:

– Nói thế thôi chứ tôi cũng có lúc nọ lúc kia mà. Ngoài lúc mê nhiều tiền ra thì còn lại mê ít thôi.

Nói xong không để Dương trả lời tôi đã cầm theo hộp quà mang ℓêп gιườпg với tâm trạng lâng lâng hạnh phúc. Nhìn hộp quà mà miệng tôi không khép nổi nụ cười, không phải vì giá trị món quà quá lớn, mà bởi vì món quà đầu tiên Dương tặng tôi trong một dịp ý nghĩa. Nghĩ đến đây tôi mới sực nhớ, làm sao Dương cũng biết sinh nhật tôi vậy? Chắc chắn món quà này không phải chuẩn bị sau khi Thành nói, vì từ lúc ở nhà Thành về là Dương bên cạnh tôi suốt. Hơn nữa chiếc ʋòпg còn khắc cả tên viết tắt của tôi, làm gì có cửa hàng nào thiết kế nhanh thế. Nói vậy là món quà này anh đã chuẩn bị từ trước cho tôi? Tôi không giấu nổi cảm xúc mà liếc mắt qua nhìn anh, nhìn cái bóng lưng đang miệt mài làm việc ấy, trong lòng không chỉ là sự ҳúc ᵭộпg mà còn cả biết ơn, giống như tôi chưa bao giờ nghĩ mình xứng đáng nhận được món quà đặc biệt thế này mà hôm nay anh lại là người mang đến cho tôi.

Đang nằm mải mê suy nghĩ thì tiếng chuông tin nhắn, tôi tưởng là thằng Minh nhắn đến nên hớn hở mở ra đọc, cuối cùng người gửi là Thành, anh bảo:

– Em ngủ chưa?

– Dạ chưa ạ.

– Anh xin lỗi chuyện hồi tối nhé. Lẽ ra là chuyện vui mà cuối cùng lại để em chịu ấm ức.

Thật ra thì cũng ấm ức thật đấy, nhưng nghĩ lại nhờ có chuyện đó tôi mới biết tâm ý của Dương, với lại chuyện cũng qua rồi, sau khi nghĩ thông suốt thì đúng sai với tôi đã không còn quan trọng. Quan trọng là người cần tin vẫn tin mình, vậy là quá đủ rồi. Tôi nhẹ nhàng nhắn lại:

– Dạ không có gì anh ạ. Chuyện cũng qua rồi, anh không cần phải cảm thấy áy náy nữa đâu.

– Anh biết rồi. Vậy em ngủ ngon nhé.

– Dạ vâng, anh ngủ ngon. Lần nữa cảm ơn anh vì món quà.

Nhắn tin với Thành xong thì tôi gọi điện cho Minh nhưng không được. Thế là tôi lại bấm máy gọi cho cái Nhung. Cái Nhung vừa nghe máy, cái mồm đã oang oang:

– Mẹ con này thiêng vãi, đang tính gọi cho mày.

– Gọi cho tao á? Mà thằng Minh đâu, sao tao gọi cho nó không được?

– Thằng Minh đi ngủ rồi.

– Sao nay ngủ sớm thế? Mày hỏi em giúp tao xem có mệt gì không?

– Mệt gì, ăn hết chỗ bào ngư mày gửi thì mệt gì nữa. Trưa nay cu cậu không ngủ đóng hàng cho tao nên giờ mới đi ngủ sớm đấy. Còn tổ Yến mày gửi mai tao chưng lên cho Minh ăn dần.

– Ơ bào ngư với tổ yến nào? Tao mới đặt tổ yến nhưng họ đã gửi về đâu. Còn bào ngư tao không có mua.

– Mày đùa tao à? Rõ ràng nay ship bào ngư với tổ yến đến mà. Bào ngư thì họ làm rồi chỉ việc ăn sẵn.

Cái Trang nói làm tôi ngớ người mãi, nếu tôi không gửi thì rốt cục ai gửi nhỉ? Tôi bảo:

– Tao khẳng định mình không gửi.

– Ô hay, thế đéo mẹ hay họ gửi nhầm rồi. Hay mày thử hỏi ông Dương xem mua không?

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, đúng cái cái kiểu âm thầm làm mà không nói trước chỉ có Dương thôi. Nhưng chẳng lẽ Dương lại mua đồ cho em trai tôi sao, cảm thấy cứ khó tin vô cùng. Sau đó tôi hỏi sang chuyện khác:

– Ờ thế dạo này bán hàng thế nào?

– Trộm vía trời thương cho tao có lộc buôn bán. Ngày tằng tằng còn hơn đi làm công ty.

– Ừ thế là mày ổn định hơn tao rồi đấy. Tao cũng muốn đi làm quá, ở không cũng buồn.

– Thôi mày lo dưỡng thai đi. Chứ giờ còn lâu ông Dương mới để mày đi làm.

– Để nào tao thử hỏi. Thôi ngủ sớm đi. Mai tao qua.

– Ok.

Tắt máy xong tôi để điện thoại sang hẳn một bên. Nằm trằn trọc suy nghĩ mãi chuyện cái Nhung bảo, cuối cùng khi Dương kết thúc công việc ℓêп gιườпg ngủ rồi mà tôi vẫn còn chưa ngủ được. Có lẽ anh mệt nên nằm xuống giường cái là nhắm mắt ngủ ngay. Từ lúc tôi có bầu tới giờ anh đều nhất mực kiêng cho tôi. Trước kia bị anh bạo da^ʍ tôi cứ nghĩ anh là gã đàn ông bất chấp mọi thứ để thỏa mãn, giờ mới biết không phải, đơn giản vì lúc ấy anh ghét tôi, muốn ħàɲħ ħạ tôi cho bõ cơn tức. Nếu theo như Thành nói thì mẹ kế của Dương cũng xuất thân là gáι vũ trường. Bố anh đã phản bội mẹ anh để qua lại với bà ấy. Mặc dù tôi không biết rõ tường tận câu chuyện nhưng tôi đoán đó cũng là lý do ảnh hưởng đến tâm lý của anh. Chẳng trách thời gian đầu mới quen, anh khinh tôi ra mặt, xem tôi là một vết bẩn. Có điều đặc biệt là dù khinh dù ghét nhưng anh vẫn đồng ý ℓêп gιườпg với tôi, ngược lại còn mua với giá cao. Bây giờ, càng ngày càng hiểu anh tôi lại nhận ra anh ʇ⚡︎ử tế vô cùng. Tôi và anh cũng đã trải qua từng mốc thời gian, từ khinh thường đến trao đổi, từ trao đổi cho đến khi quen với sự hiện diện của nhau, và bây giờ quan trọng hơn tất cả là cả hai có một đứa con chung. Chẳng biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi thật sự mong thời gian dừng lại ở khoảng thời gian này, có lẽ đây là khoảng thời gian bình yên nhất của chúng tôi. Và hình như…tôi đã thực sự rung động trước anh rồi!!!

Tôi vừa xoay người quay mặt vào bên trong thì bất ngờ Dương đưa tay mình ôm lấy eo tôi từ phía sau. Mà từ lúc ôm tôi, môi anh hầu như cứ cọ sát vào gáy rồi xuống vai, làm tôi cứ thấy ngứa ngáy khó chịu. Tôi sợ nếu cứ thế này thì chút nữa bản thân không kiềm chế được ðụ☪ ϑọทջ lại làm những chuyện điên rồ thì ૮.ɦ.ế.ƭ. Tôi vừa định gỡ tay anh ra rồi nhích xa một chút thì Dương đã vừa nhắm mắt vừa bảo:

– Khó chịu à?

– Tại tôi thích nằm thoải mái một chút.

– Tôi tưởng cô sợ mình lên cơn.

Thề chứ nhiều lúc cái ông Dương này cứ như đi guốc trong bụng tôi ấy, đã thế còn toàn nói toẹt ra với thái độ chẳng ngại ngùng gì cả. Tôi thì xấu hổ đỏ lựng cả má, miệng lắp bắp trả lời:

– Lên cơn gì chứ? Điên đâu mà lên cơn.

– Thôi, đã пghιệп còn ngại.

Tôi bĩu môi một cái rồi không dám nói nữa, vì có nói thế nào tôi cũng thua không cãi lại được. Sau một lúc, cả hai đều không nói gì, cứ lặng lẽ nằm bên cạnh nhau. Đến giây phút này không cần phải nói rõ ràng nhưng tôi chắc chắn mối quαп Һệ của chúng tôi đã tăng thêm một bậc, những hiểu nhầm cũng dần xoá bớt. Đêm ấy tôi ngủ ngon trong ʋòпg tay của anh. Đến sáng thức dậy tôi vẫn thấy Dương ôm chặt lấy mình. Khi tôi vừa xoay người dậy, bàn tay lại vô tình chạm trúng một vật thể đang cộm cứng. Dương mở mắt ra nhìn tôi, lại nhớ đến người ta thường nói vật thể ấy hay “chào cờ” buổi sáng, bất giác hai má tôi đỏ bừng bừng, lí nhí nói:

– Tôi…không cố ý.

Dương lừ lừ nhìn tôi, anh thản nhiên bảo:

– Coi thèm quá rồi à?

– Thèm? thèm gì cơ?

– Thèm ăn xúc xích!

Nói xong Dương bật dậy đi vào nhà vệ sinh, tôi ngồi đỏ mặt mãi mới lồm cồm bước chân xuống giường. Mấy ngày tiếp theo trôi qua, mấy ngày này Dương hình như bận nên không đến chỗ tôi nữa. Nói thì hơi điên nhưng mà công nhận mấy hôm nay anh không đến, tôi nằm cứ thấy trống trải kiểu gì ấy, có cảm giác thèm được anh ôm mỗi tối.

Tôi ở nhà rảnh nên cũng muốn đi tìm việc làm thêm, dù sao tôi cũng đâu thể chơi mãi thế này được. Còn tận 6 tháng nữa mới sinh lận, ở không khéo tôi ʇ⚡︎ự kỷ mất. Thế là sau một hồi lang thang tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ tìm việc không thành công, cuối cùng tôi với cái Nhung bàn nhau nhập quần áo về b.án live tгêภ Facebook. Công việc này cũng nhẹ nhàng, mà tôi lại có nhiều thời gian bên em mình. Hai đứa quyết với nhau vậy thôi nhưng tôi vẫn phải chờ lúc nào Dương qua rồi hỏi anh một câu.

Chiều hôm đó tôi đi siêu âm, bác sĩ trả kết quả xét nghiệm nipt, tất cả mọi thứ bình thường, và còn cho tôi biết giới tính của con là bé trai. Lúc siêu âm, bác sĩ chỉ cho tôi thấy cái mấu nhú lên, vô thức khoé môi tôi nở một nụ cười, sống mũi cũng bất giác cay xè vì ҳúc ᵭộпg, từ trong đáy lòng dâng lên niềm hạnh phúc vô bờ.

Bước ra khỏi phòng khám,người đầu tiên tôi muốn khoe là Dương rồi mới tới cái Nhung. Tôi cũng rất muốn cho Minh biết mình sắp được làm cậu, nhưng mà bản thân tôi lại cứ chần chừ chưa dám nói. Tôi rút điện thoại trong túi ҳάch ra, định bấm gửi cho Dương tin nhắn thì anh đã nhắn đến từ 15 phút trước:

– Tối nay tôi ăn cơm nhà.

– Ok anh.

Nhắn xong tôi cất điện thoại vào túi ҳάch, sau đó bắt taxi về nhà. Tгêภ đường về tôi có dừng lại siêu thị mua ít đồ, định bụng sẽ làm mấy món mà Dương thích. Chuẩn bị tươm tất mọi thứ từ A đến Z một cách chu đáo, nhìn mâm cơm đầy ắp các món ăn, tôi khẽ cười hài lòng. Lúc sau Dương về, anh nhìn thấy mâm cơm còn ngạc nhiên hỏi:

– Cô nấu thật đó à?

– Đúng rồi, tôi nấu đấy.

– Tôi đi rửa tay, lấy cơm ra rồi ăn.

– Hả? Cơm….cơm…

Trời ạ, tôi khẽ nhăn mặt lại, tại sao tôi lại như đứa rơi mất пα̃σ thế này? Do từ chiều cặm cụi chuẩn bị thức ăn mà tôi quên béng nấu cơm. Quay lại nhìn xoong cơm điện vẫn lạnh ngắt, tôi cười gượng bảo:

– Chết thật, tôi quên không cắm cơm rồi.

Vẻ mặt Dương khi ấy đúng kiểu chán không thèm nói nữa, anh chủ động tiến tới chỗ nồi cơm, mở lắp ra thấy trong nồi không có gì cả. Anh hỏi:

– Thế không còn cơm nguội lúc trưa à?

– Không, trưa nay tôi ăn bên nhà. Hay là anh đi tắm đi, tôi cắm cơm nhanh lắm, chẳng mấy mà được ăn.

– Thôi.

– Thế nhịn à?

– Muốn đi dạo hoặc xem phim gì không?

Cũng rất lâu rồi tôi không đi dạo chơi hay xem phim, giờ ʇ⚡︎ự dưng được Dương rủ, tất nhiên là tôi chẳng đồng ý. Nhưng tôi vẫn phải hỏi lại:

– Anh cho tôi đi thật à?

– Ừ. Ra ngoài ăn rồi đi luôn.

– Vậy đợi lát, tôi đi thay cái áo đã.

– Áo gì, mặc này được rồi.

– Không, áo ռ.ɠ-ự.ɕ. Ở nhà tôi mặc áo hơi mỏng.

– Lắm chuyện. Thả dông cho nó mát.

Tôi lườm Dương một cái rồi vội vàng chạy đi thay đồ. Anh lái xe đưa tôi đi ăn ở một nhà hàng đồ Nhật. Ăn xong vốn định đi xem phim nhưng cũng muộn rồi nên tôi chủ động bảo anh đưa mình đi dạo vài ʋòпg cho thoáng. Lúc đi qua mấy quán vỉa hè có bán bánh tráng nướng, ngửi thấy mùi thơm thơm, ʇ⚡︎ự nhiên tôi lại lên cơn thèm, cuối cùng bảo giục anh:

– Dừng lại đã, tôi xuống mua mấy cái bánh tráng nướng.

Dương nhíu mày nhìn tôi giống kiểu lần đầu tiên thấy người phụ nữ ăn nhiều như vậy. Rồi anh liếc nhìn mấy quán vỉa hè, đối với người sạch sẽ như anh thì chắc chắn trong mắt anh nó sẽ rất bẩn. Thế là anh bảo:

– Cô vừa ăn rất nhiều rồi đấy.

– Kệ tôi, tôi đang thèm mà.

– Ăn lắm rồi béo lên không hãm được lại đổ tại con tôi.

– Anh làm như hiểu tôi quá đấy.

– Không phải hiểu mà là cái bài rồi.

Nói vậy thôi nhưng Dương vẫn dừng xe lại, đã thế còn trực tiếp xuống xe mua đồ cho tôi ăn. Tôi nhìn anh cười tít cả mắt, lần đầu được anh cưng chiều thấy đáng yêu ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Dương thấy tôi cười thì lừ mắt nói:

– Ăn no vừa phải thôi không tối về khó ngủ. Với mấy cái món này không hợp vệ sinh đâu.

Tôi mặc kệ đưa chiếc bánh lên miệng ăn ngon lành như đứa ૮.ɦ.ế.ƭ đói. Trộm vía người ta bầu còn hay bị nghén không ăn được chứ tôi thấy tôi ăn khỏe hơn bình thường. Dương thấy tôi ăn thì ánh mắt thể hiện rõ sự bất lực mà không thể làm gì khác.

– Ăn ngon thật, anh muốn ăn thử không?

– Không.

– Anh đúng là đồ không biết ăn. Đã thế tôi càng phải ăn nhiều để mai sau con trai tôi không kén ăn như anh.

– Ơ, cô đi siêu âm rồi à?

Nói đến đây tôi mới sực nhớ ra chưa kể cho Dương biết chuyện mình đi siêu âm chiều nay. Tôi gật đầu đáp:

– Đúng rồi, chiều nay siêu âm về tính kể anh mà quên.

– Cô đúng là chẳng được cái nước gì.

– Ai bảo? Tôi được cái nước ăn đó.

Dương nghe xong khẽ cười rồi hỏi tiếp:

– Thế bác sĩ bảo con thế nào? Khỏe mạnh chứ?

– Trộm vía tất cả mọi thứ bình thường.

– Vậy là tốt rồi. Có ảnh siêu âm không?

– Tôi để ở nhà rồi.

Dương gật đầu, nhìn anh khi ấy tôi thấy rõ niềm hạnh phúc trong ánh mắt anh. Nhân cơ hội đó tôi tranh thủ bảo:

– À anh cho tôi đi làm nhá.

– Dở à? Cô giờ thì làm gì được.

– Tôi với cái Nhung nhập ít quần áo về bán online.

– Không.

– Ở nhà không tôi chán lắm. Với lại tôi cũng đâu thể chơi mãi được.

– Cô chơi đâu mà chơi. Cô có việc ấy chứ.

– Việc gì?

– Ăn với đẻ!

Tôi nhìn Dương đúng kiểu chán chẳng buồn nói nữa. Thế nhưng tôi vẫn tha thiết năn nỉ anh, cuối cùng mãi anh mới gật đầu đồng ý. Trong niềm hạnh phúc bất giác tôi không kìm nén được mà đưa tay ôm chầm qua cổ anh. Khoảnh khắc đó, đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy buồn cười. Hai đứa tôi gượng gạo nhìn nhau, rõ ràng đã từng ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ rất nhiều lần nhưng lúc ấy lại cứ như hai người lần đầu tiên biết yêu.

Và cứ như thế trôi thêm mấy ngày nữa. Sáng hôm ấy Dương vừa rời khỏi nhà thì tôi cũng chuẩn bị đồ đạc đi sang nhà soạn đống quần áo mới lấy hôm qua. Lúc tôi bước ra gần tới cửa thì tiếng chuông vang lên, mới đầu tôi nghĩ đó là Dương, chắc anh đi để quên thẻ phòng hoặc quên đồ gì đó nên quay lại lấy. Tôi cười nhẹ mở cửa ra, miệng mới nói được nửa câu:

– Anh để….

Lời còn chưa nói hết thì tôi đã ૮.ɦ.ế.ƭ sững khi thấy Lê ở trước mặt mình. Cô ấy nhìn tôi, bình tĩnh bảo:

– Tôi vào trong được chứ cô My?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *