Chọn Nghề tình nhân – Chương 12

Tác giả : Trang Buby

Tự nhiên nhìn thấy Dương ở đây, nhìn ánh mắt đầy tức giận của anh, cả người tôi như bị ai đó vứt xuống vực sâu vạn trượng. Tôi không thể ngờ là Dương lại tìm đến tận đây, việc đó đồng nghĩa là tôi không thể giấu được nữa, nhưng mà tôi thật sự chưa hề chuẩn bị cho tình huống này, cũng không biết sau đó sẽ đối diện với anh ra làm sao cả. Nếu mối quαп Һệ của chúng tôi bình thường như bao người khác thì mọi chuyện không phải khó xử. Đúng cái lúc tôi quyết định giữ lại con thì Dương lại chứng kiến cảnh tôi nằm tгêภ bàn phẫu thuật. Bây giờ dù có mười cái miệng tôi cũng không thể giải thích nổi. Tôi cắn môi im lặng một lúc, lát sau mới bối rối đáp:

– Sao…sao ʇ⚡︎ự nhiên anh lại đến đây?

– Tôi không đến thì để cô giế.t con tôi à?

– Tôi….

Điều tôi không thể ngờ là thái độ của Dương hình như rất muốn giữ lại đứa bé. Mặt anh hầm hầm bảo tôi:

– Mặc quần nhanh rồi ra ngoài.

Nói xong anh xoay người rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng sập lại, tôi vẫn chưa hoàn hồn. Mãi một lúc rất lâu sau tôi mới chầm chậm bước đi, lúc ra tới cửa không thấy cái Nhung đâu cả, chỉ thấy Dương vẫn đang kiên nhẫn chờ mình. Tiến lại gần anh tôi cũng thấy sợ sợ, nhưng mà nghĩ lại hành động bồng bột của mình tôi hối hận vô cùng. Dù cho Dương có chối bỏ nhưng đáng lẽ ra tôi không nên làm thế, vì dù sao đó cũng là một sinh mệnh, đó cũng là con của tôi cơ mà. Sự ân hận và nỗi đau khiến nội tâm tôi giằng xé.

Dương lái xe đưa tôi về nhà, tгêภ đường về anh không nói một câu nào cả, sắc mặt lạnh như tiền. Tôi đã ý thức được hành động sai trái bồng bột của mình nên chủ động lên tiếng trước:

– Tôi xin lỗi, tôi không nên ʇ⚡︎ự ý làm như vậy. Dù sao tôi cũng nên nói với anh một câu.

Dương lẳng lặng quay sang nhìn tôi, thấy tôi ngoan ngoãn nhận lỗi thì sắc mặt có dịu xuống vài phần. Về đến nhà, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị anh ħàɲħ ħạ, nhưng không ngờ anh lại bình tĩnh bảo:

– Cô ngồi xuống ghế đi.

Sau đó tôi thấy Dương đi về hướng bếp, lúc sau anh mang ra hai cốc nước đặt xuống bàn. Giây phút ấy, tôi không biết phải nói gì hay làm gì, chỉ đẫn người mở to mắt nhìn anh. Lần đầu tiên Dương thiếu kiên nhẫn hơn tôi, anh không đợi tôi giải thích mà trực tiếp hỏi:

– Mấy tuần rồi?

– 7 tuần.

– Cô giỏi hơn tôi nghĩ đấy!

– Tôi sợ anh phiền phức, với lại chúng ta…

Tôi đang định giải thích nguyên nhân và nói cho Dương biết lúc ấy tôi cũng quyết định giữ lại con rồi. Nhưng mà lời nói chưa kịp nói hết câu thì Dương đã cắt ngang:

– Việc đó cũng không có nghĩa là cô được huỷ hoại đứa bé.

– Tôi…

– Cô cần tiền lắm đúng không?
-…..
– Cần tiền thì ngoan ngoãn sinh đứa bé này ra cho tôi. Sinh xong tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền, đủ để cô sống một cuộc sống mình muốn.

Từng lời Dương nói khiến lòng tôi nhức nhối khó chịu như bị dao đâm. Tôi phải nói làm sao thì anh mới hiểu, thực sự đi đến một quyết định vội vàng như thế là do có quá nhiều nguyên nhân khiến tôi mệt mỏi. Mà tôi cứ ngỡ anh cũng không muốn có con, vì chính miệng anh nói đó là phiền phức. Tôi biết Ϯộι lỗi tôi gây ra dù chỉ là trong ý niệm cũng hoàn toàn sai trái, nhưng mà sau cùng, may mắn trời thương tôi vẫn tỉnh táo giữ lại con. Khoảnh khắc tôi giữ lại đứa bé tôi đã nghĩ sau này tôi không cần gì cả, chỉ cần sống cùng con và thằng Minh đến hết quãng đời về sau, mặc kệ người đời cười chê hay sỉ ทɦụ☪, miễn là con bình an lớn lên mỗi ngày.

Tôi ngước mắt nhìn Dương, sống mũi ʇ⚡︎ự dưng cay xè, nghẹn ngào bảo:

– Tôi không cần tiền. Tôi chỉ cần anh chịu tin tưởng đó là con của anh là được rồi.

– Cô tưởng tôi điên đến mức không biết con mình hay sao?

– Nhưng chẳng phải anh luôn coi thường tôi đó thây. Anh nghĩ tôi cần tiền nên có thể ℓêп gιườпg với bất kỳ thằng đàn ông nào tгêภ đời.

– Cần gì tôi tưởng. Chính miệng cô thừa nhận mà.

– Ờ thì lúc đó tại anh khinh tôi quá nên tôi tức. Nhưng mà thực sự đứa bé này là con của anh, từ lúc quen anh tôi không có bất kỳ quαп Һệ ngoài luồng nào với ai cả. Nếu anh không tin thì có thể điều tra, hoặc sau này anh có thể xét nghiệm ADN tuỳ ý. Anh giàu vậy thì thiếu gì cách kiểm chứng đâu.

Dương nhìn chằm chằm tôi, tôi nghe rõ tiếng anh hít sâu một hơi, môi mấp máy một hồi rồi mới nhàn nhạt bảo:

– Hình như đây là lần đầu tiên cô giải thích với tôi.

– Tôi…

– Dọn qua đây ở hẳn đi.

– Sao cơ?

– Từ mai cô ở đây đi. Tôi quyết rồi, cô không có quyền từ chối.

– Không được, tôi còn rất nhiều việc khác. Làm sao qua đây ở được.

– Việc gì? Việc của cô bây giờ là ngoan ngoãn lo sinh đứa bé này bình an khỏe mạnh cho tôi. Cô đừng để tôi điên lên.

– Ở nơi khác tôi vẫn sinh con khỏe mạnh cho anh được.

– Với người như cô, chỉ cần không nằm trong tầm mắt, làm sao tôi biết cô giế.t con tôi lúc nào.

– Anh???

Nói xong Dương không thèm trả lời tôi nữa mà đứng dậy rời đi. Sau khi anh đi khuất rồi, đầu óc tôi vẫn mông lung không dám tin Dương lại thay đổi nhanh thế. Anh không trách tôi việc không tгáภђ tђคเ cẩn thận, cũng không bắt tôi bỏ thai, hơn nữa là rất kiên quyết muốn bảo vệ đứa nhỏ. Điều đó làm tôi bỗng thấy giống như chút nắng giữa trời bão giông.

Một lúc sau nhớ đến cái Nhung tôi mới rút điện thoại ra gọi cho nó:

– Ê mày đang ở đâu vậy? Lúc tao ra khỏi phòng khám không thấy mày đâu.

– Bà mợ tao đang lo cho mày vãi chưởng. Cũng may là mày gọi tới. Tao đang đứng thì ông Dương đuổi tao về. Người gì đâu đẹp trai mà hung dữ vãi. Ông còn ҟҺùпg với tao rằng “mang tiếng bạn tốt mà không biết đường khuyên bạn”. Ý là tao không biết đường khuyên mày đó.

Tôi nghe cái Nhung kể mà cứ tủm tỉm cười, không ngờ Dương lại sốt sắng hơn tôi tưởng tượng.

– Vậy à? Thế không biết sao ông ấy biết tao đến phòng khám nhỉ?

– Ê hay là ông ấy có theo dõi mày không?

– Tao không biết nữa. Nhưng chắc không đâu.

– Thế tình hình sao rồi?

– Ông ấy bảo tao sinh đưa bé ra. Và bắt tao sống ở đây luôn, đề phòng tao lại bất thình lình ๒.ỏ đứ.ค ๒.é.

– Nếu ông ấy muốn vậy thì mày ở luôn đi. Biết đâu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

– Điên, còn thằng Minh nữa mà. Tao đâu thể bỏ mặc em tao được.

– Con hâm, bỏ mặc gì. Hằng ngày mày vẫn qua nhà đây được mà. Còn có tao nữa, mày định vất cho chó gặm à? Yên tâm là còn có tao, tao nấu ăn các thứ cho Minh được. Dạo này trộm vía tao bán hàng cũng chạy nên tao ҳάc định ở nhà bán hàng online thôi.

– Nhưng mà…tao vẫn thấy sao sao ấy.

– Không nhưng nhị gì cả. Quan trọng là ông Dương cũng là người có trách nhiệm. Mày đừng chần chừ nữa, yên tâm ở bên đó dưỡng thai đi.

Cái Nhung phải nói mãi thì tôi mới yên tâm hơn. Đang nói chuyện thì tiếng cạch cửa vang lên, tôi đoán Dương về nên vội vàng tắt máy. Anh từ ngoài bước vào, tгêภ tay ҳάch theo mấy túi đồ lỉnh kỉnh. Tôi còn còn chưa kịp hỏi thì anh đã nói:

– Đồ này tôi mua chủ yếu con tôi, cô không cần phải mất công suy đoán tôi có tình ý gì với cô.

Tại bình thường tôi đã quen với dáng vẻ lạnh lùng, hiên ngang, cao ngạo của anh. Hôm nay bỗng thấy anh tay ҳάch nách mang kiểu này làm tôi liên tưởng tới những ông bố bỉm sữa, ʇ⚡︎ự nhiên lại buồn cười trong lòng.

– Nhưng anh mua gì mà nhiều quá vậy?

– Nhà bếp vẫn thiếu nhiều đồ, lát họ mang tới sau.

Thế là một lúc sau đó, cửa hàng điện máy mang tới rất nhiều đồ, nào là tủ lạnh đời mới nhất, máy hút mùi, máy giặt, máy rửa bát, máy hút bụi, máy quét nhà, máy điều hoà không khí…tôi nhìn đống đồ vận chuyển tới mà muốn xây sẩm mặt mày. Tôi quay sang bảo Dương:

– Anh ra ngoài sắm đồ lúc mà như khuân cả thế giới về thế?

– Những thứ này không phải dành cho cô. Vào phòng nằm đi, nói nhiều!

Dương vừa dứt lời thì anh nhân viên lên tiếng hỏi:

– Anh ơi bắt đầu khoan tường được chưa?

Dương lại quắp mắt quay sang quát tôi:

– Vào trong!!!

À thì ra lúc này tôi mới hiểu, Dương chưa cho khoan tường ngay vì lúc ấy tôi còn đứng đó nên anh sợ bụi. Nằm xuống giường lòng tôi bắt đầu thấy vui vui, thực ra cảm thấy Dương cũng rất có tình người. Trước nay anh ác cảm nên ghét tôi, tôi cũng vì bị ħàɲħ ħạ nên nghĩ anh là người không ra gì. Giờ nghĩ lại bỗng dưng tôi lại thấy có chút hi vọng cho tương lai con mình sau này. Tôi biết tôi và Dương chắc chắn không thể đường đường chính chính bên nhau nhưng ít ra con tôi còn có sự quan tâm của bố.

Sau ngày hôm đó, mối quαп Һệ của tôi và Dương đúng là có thêm rất nhiều bước tiến triển, không phải về mặt tình cảm mà là sự giao tiếp giữa hai con người với nhau. Có lẽ cả hai chúng tôi đều phải ҳάc định sẽ sống cùng nhau một khoảng thời gian cho tới khi tôi sinh bé. Dù tôi vẫn không có quyền can thiệp vào cuộc đời anh nhưng ít ra anh đi công tác hay ngày nào đến ăn cơm cũng nói với tôi một câu.

Công việc của Dương thì rất bận, gần như là đi công tác và ký hợp đồng với khách suốt nên tôi ở nhà cũng rảnh. Mấy ngày nằm chán chê rồi lại xem phim, xong về nhà chơi với cái Nhung và thằng Minh. Tối hôm đó tôi cứ nghĩ Dương không về nên ở lại ăn cơm bên nhà xong rồi mới về qua chung cư. Thế nhưng vừa bước chân về tới nhà tôi đã thấy Dương ở đó. Như thường ngày anh sẽ hỏi tôi đi đâu về bằng một thái độ cực kỳ khó chịu. Vậy mà hôm ấy tôi còn chưa kịp nói lời nào thì anh đã nhẹ nhàng hỏi:

– Ăn tối chưa?

Tôi vì cuống quá nên đã buộc miệng nói:

– Chưa.

– Vào tắm đi rồi ra ăn tối.

– À ok anh.

Lúc tôi tắm cứ tưởng anh nói vào tắm rồi ra nấu cơm, bởi vậy lúc tắm cũng cố gắng tắm nhanh. Ai ngờ vừa tắm xong đi ra đã thấy Dương đang loay hoay nấu cái gì đó trong bếp. Lúc ấy tôi còn dường như không dám tin vào mắt mình, anh chủ động vào bếp nấu ăn cho tôi sao?

Chắc có lẽ Dương thấy tôi kinh ngạc nhìn anh nên cũng xấu hổ mà gắt lên:

– Nhìn cái gì mà nhìn?

– Anh biết nấu ăn à? Nhìn cách nấu chuyên nghiệp hơn tôi đấy.

– Biết làm vài món sơ sơ thôi. Chẳng biết ăn được không.

– Yên tâm ngon hơn tôi là cái chắc. Mà sao anh không để tôi nấu cho.

– Đợi cô có mà ૮.ɦ.ế.ƭ đói.

Nói xong anh lại tiếp tục nấu. Tôi thấy thế mới nửa đùa nửa thật trêu:

– Anh nấu ăn ngon thế này thì vợ anh mai sau không cần biết nấu ăn cũng được.

Dương bỗng dừng động tác lại, hơi nhíu mày như kiểu đang quan sát tôi. Xong tôi hỏi tiếp, câu hỏi này cũng là câu hỏi mà tôi luôn thắc mắc:

– Anh với chị ấy bao giờ kết hôn?

– Chị nào?

– Chị Lê ấy.

Anh nghe xong thờ ơ quay đi làm việc khác, vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc, trả lời tôi:

– Sao cô biết cô ấy? Điều tra tôi à?

– Không. Chỉ là tôi cũng từng gặp chị ấy rồi.

– Chắc biết qua thằng Thành.

– Ừm, chị ấy cũng từng phẫu thuật cho em tôi nữa. Tôi thấy chị ấy vừa xinh gáι vừa giỏi, xứng đôi với anh phết đấy.

– Em trai cô khỏe hẳn chưa?

Dường như Dương không quá ngạc nhiên khi tôi nhắc về em trai mình,tôi nhớ đây là lần đầu tiên tôi nhắc đến chuyện này, mà vẻ mặt anh như kiểu biết tuốt mọi chuyện từ trước rồi. Tôi chầm chậm đáp:

– Thằng bé ổn định hơn rồi.

– Ừ, vậy thì tốt.

Tôi đang định lên tiếng hỏi xem làm sao anh biết thì Dương đã nói:

– Cơm xong rồi, ra ngồi bàn ăn đi.

Rất lâu rồi tôi và anh mới ngồi ăn cùng nhau một cách bình thường và đúng nghĩa. Hơn nữa đây là bữa cơm đầu tiên anh hoàn toàn ʇ⚡︎ự nấu. Còn nhớ ngày đầu tiên đến nhà anh với thân phận giúp việc, cơm còn chưa nấu xong đã bị anh xơi tái tгêภ giường. Chớp mắt một cái cũng đã gần hai tháng trôi qua, cứ tưởng còn hơn tháng nữa là mọi chuyện kết thúc, vậy mà không ngờ sau hai tháng mối quαп Һệ của chúng tôi lại bị ràng buộc bởi một đứa bé. Đúng là mọi chuyện tгêภ đời này đều như một cái duyên, mọi tính toán của con người vẫn không bằng ý trời!

Lúc nãy tôi có ăn cơm bên nhà rồi nên bây giờ ngồi xuống bàn ăn với những món ăn ngon mà vẫn có cảm giác không muốn ăn. Nhưng mà chẳng lẽ mất công Dương nấu rồi, tôi không ăn cũng không được. Bởi vậy cũng gượng gạo gắp miếng thức ăn đưa lên miệng. Dương ngồi lúc thấy dáng vẻ của tôi liền nói:

– Cô sợ thức ăn có ᵭộc à?

– Không. Tôi sợ gì đâu.

– Cô yên tâm, nếu có bỏ ᵭộc thì tôi cũng đợi cô sinh con tôi ra an toàn. Còn bây giờ cô vẫn còn giá trị với tôi.

Cái ông này đúng là ngày nào không mỉa mai tôi là y rằng ngày đó không chịu được. Tôi lườm Dương rồi ăn vội ăn vàng bát cơm. Nhưng cũng vì cố ăn khi đang còn no nên cổ họng tôi bắt đầu lợm lên cơn buồn nôn. Đang ăn gần hết bát rồi tôi phải đứng dậy, bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh. Lúc tôi bước ra đã thấy Dương đứng lù lù trước cửa, khuôn mặt anh đầy lo lắng rồi nhíu mày hỏi tôi:

– Sao thế?

Tôi được đà vừa nãy nên tức tức trêu lại:

– Chắc tôi bị anh bỏ ᵭộc thật.

Mặt Dương ngẩn tò te nhìn tôi, chưa bao giờ tôi thấy mặt anh lại ngây thơ như lúc này. Tôi buồn cười lắm mà không dám cười to, cố gắng nín nhịn lát vào phòng cười sau. Dương nghiêm túc bảo:

– Điên à? Tôi bỏ ᵭộc làm gì.

– Anh không bỏ mà tôi lại buồn nôn.

– Ai biết được cô.

– Tất cả là tại anh đấy.

Nói xong tôi phải vội vàng bước đi, không tôi mà đứng đó thêm giây nào nữa là không nhịn được cười. Lúc dọn dẹp xong xuôi tôi ℓêп gιườпg nằm, Dương cũng ngồi bên cạnh nhưng mắt anh dán chặt vào màn hình laptop. Suốt một giờ đồng hồ trôi qua, cả tôi và anh đều không nói với nhau câu nào, ai làm việc người nấy. Chán quá tôi lại vào Facebook nhắn tin với Minh và cái Nhung. Đang soạn tin nhắn thì tin nhắn Thành gửi đến:

– Đang làm gì đấy cô gáι?

Nhìn thấy tin nhắn của Thành, bất giác khoé môi tôi nở một nụ cười nhẹ, tôi nhắn lại:

– Em đang nằm chơi thôi. Dạo này anh đi đâu vậy?

– Anh đi vào công tác Ьệпh viện trong Sài Gòn mấy ngày. Mai anh về nè, có quà cho em đấy.

Nghe Thành nói vậy tôi bất giác lại nở một nụ cười nữa. Tự nhiên lúc ấy Dương quay sang nhìn tôi, gắt gỏng nói:

– Cô làm cái đếch gì mà cười như hâm dở thế?

– Anh không biết một nụ cười bằng mười thang tђยốς bổ à? Tôi cười nhiều thì mai sau con mới hay cười. Chứ nhỡ mặt lúc nào cũng lầm lầm lỳ lỳ như bố thì chán lắm.

– Cô bảo ai mặt lầm lầm lỳ lỳ?

– Anh chứ còn ai nữa. Mặt lúc nào cũng như mất sổ gạo đấy.

Nghe vậy hai hàng lông mày anh khẽ cong lại rồi nghiêm giọng bảo:

– Cô đừng có cậy mình đang bầu mà tôi không làm gì cô nhá.

– Thì anh không làm gì được tôi thật thì tôi mới dám nói.

– Cô???

Vẻ mặt Dương bất lực nhìn tôi, rồi cuối cùng anh không thèm nói nữa mà để mặc kệ cho tôi muốn làm gì thì làm. Tôi nằm nhắn tin với Thành thêm một lúc nữa rồi sau đó mệt quá ngủ thϊếp đi lúc nào cũng chẳng hay biết. Đến nửa đêm tôi bị tỉnh giấc bởi chuột rút cứng chân. Không cựa được người tôi khó chịu quá mới bất giác gọi tên:

– Dương ơi giúp tôi mới. Chuột rút cứng chân tôi rồi.

Lúc này tôi mới quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy Dương đang đứng ở cửa nói chuyện với ai đó. Thấy tôi kêu lên anh vội vàng nói với người kia:

– Anh gọi lại sau!

Dương rảo bước đi đến gần tôi, anh hỏi:

– Sao thế?

– Chuột rút đau quá!

Dương đặt điện thoại xuống giường, không chần chừ mà trực tiếp dùng tay mình Ϧóþ chân cho tôi. Hành động đó của Dương làm tôi sững sờ mãi, tôi không nghĩ có một ngày anh lại làm như vậy cho mình. Vừa xấu hổ vừa ngại, tôi lắp bắp nói:

– Anh đang nói chuyện điện thoại với ai à? Xin lỗi tôi không để ý.

Lần tiên Dương cũng kể thật với tôi:

– Là Lê, cô ấy bị đau bụng ở nhà riêng, nhờ tôi đưa đến Ьệпh viện.

– Sao anh còn chưa đi?

– Tôi gọi bạn cô ấy rồi.

– Ơ kìa, dù sao cô ấy cũng là vợ sắp cưới của anh. Anh phải biết lo cho vợ mình chứ. Anh đi đi, cứ kệ tôi.

– Cô tưởng tôi vì cô mới không đi à?

– Tôi sợ như vậy.

– Cô cứ lo cho thân mình tốt đi là được.

Dương Ϧóþ chân cho tôi một lúc thấy đỡ rồi tôi mới bảo anh dừng lại. Lúc nằm xuống giường ʇ⚡︎ự nhiên anh bảo tôi:

– Bầu bí thường xuyên bị chuột rút, mai đi siêu thị mua cái gối bầu mà nằm. Còn nữa, thời gian này hay nôn vì nghén đấy.

Những lời Dương nói làm tôi há hốc mồm kinh ngạc, không ngờ mới mấy tiếng trước anh còn không biết gì như một tờ giấy trắng, vậy mà bây giờ nói đã như một người có kinh nghiệm, chứng tỏ anh đã chủ động tìm hiểu kiến thức mang bầu. Càng lúc tôi càng có cảm giác đứa bé này đã vô tình kéo cho khoảng cách giữa chúng tôi phải rút ngắn lại.

Ngày hôm sau Dương đi làm về sớm, anh chủ động bảo tôi đi siêu thị cùng anh. Thế là lúc đến cửa siêu thị, không may một người va trúng tôi một cái rất mạnh mà không thèm xin lỗi. Cuối cùng Dương là người không thèm nể nang gì, trực tiếp gọi người đó lại, tru tréo lên cҺửι:

– Tiên sư thằng ôn này, mày đi đứng kiểu đấy à? Mày không có mắt cũng không có mồm à? Đụng phải người ta mà cũng không biết đường xin lỗi.

Dương vừa dứt lời thì ở một khoảng cách không xa, một giọng nói trong trẻo đầy quen thuộc lên:

– Ủa anh?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *