Tác giả : An Yên
Amabella vừa ra khỏi cửa thì đụng ngay Đặng Vũ Nam ở đó. Lúc nãy anh định đi nhưng nhớ ra quên cầm theo một số giấy tờ nên quay trở lại. Vì cuộc trò chuyện của Khang Viễn và Amabella diễn ra sát cửa nên Vũ Nam đã nghe không sót một chữ nào. Amabella mắt vẫn ngân ngấn nước cúi mặt đi qua mà không để ý ánh mắt vừa xót xa vừa thất vọng của Vũ Nam. Anh lên tiếng:
– Amabella, khi người ta yêu thật lòng, không ai hành xử như vậy.
Amabella dừng chân, nhếch môi cười nhạt:
– Cậu đã nghe hết rồi? Không phải việc của cậu. Một kẻ không hiểu gì về tình yêu thì đừng lên giọng dạy đời.
Vũ Nam gật đầu cười:
– Phải, có thể tôi chưa có người yêu nhưng với quan điểm của tôi, yêu là chỉ cần nhìn người đó hạnh phúc, chứ không phải ép người ta phải ở bên cạnh mình và cố tình đẩy người mình yêu xuống vực. Đó không phải tình yêu mà là ích kỉ!
Amabella gào lên:
– Cậu câm đi! Cậu không có tư cách nhắc nhở tôi! Tôi sẽ xem các người tồn tại ở đây được bao lâu!
Rồi Amabella bấm thang máy xuống sảnh công ty. Cô vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, chưa bao giờ cô bị đối xử như vậy. Cái gì cô đã muốn là phải có bằng được, không ai có quyền ngăn cấm bước chân của cô.
Vũ Nam lắc đầu mở cửa bước vào phòng. Khang Viễn đang ngồi trầm mặc, những ngón tay đẹp đẽ đan vào nhau đặt tгêภ bàn . Không cần quay lại, chỉ cần nghe tiếng bước chân, anh lên tiếng:
– Cậu quên gì sao?
Vũ Nam cười:
– Quả không hổ danh là Tổng giám đốc của Benazir.
Khang Viễn thở dài:
– Cậu rõ hết chuyện rồi?
Vũ Nam gật đầu:
– Ừ, tình cờ thôi. Cậu ổn chứ?
Khang Viễn cười nhẹ:
– Yên tâm, tớ ổn! Mới ngày đầu làm việc đã bị cổ đông lớn rút vốn, cậu còn tin tớ không?
Vũ Nam cười lớn động viên bạn:
– Chưa bao giờ tớ hết tin vào Doãn Khang Viễn! Giờ cậu tính sao? Có cần ba mẹ giúp đỡ không?
Khang Viễn lắc đầu:
– Không cần. Đừng phiền ba mẹ khi chúng ta còn xoay xở được.
Nhưng Doãn Khang Viễn không thể ngờ rằng, khi Amabella ra khỏi công ty, không chỉ cô ấy rút vốn mà một nửa số hợp đồng cũng bỗng nhiên bị cắt theo. Các công ty lớn đồng loạt hủy hợp đồng với Benazir chỉ trong ʋòпg một ngày với đủ lí do. Đặng Vũ Nam toát mồ hôi hột nghe điện thoại, cố gắng thuyết phục nhưng các đầu dây đều lạnh lùng với chữ ” HỦY “. Chỉ còn một số hợp đồng gia đình nhỏ lẻ tiếp tục.
Vũ Nam lo lắng:
– Khang Viễn, các công ty lớn đều hủy hợp đồng cả rồi, chúng ta phải làm sao đây?
Khang Viễn vẫn ngồi trầm tư, ánh mắt sâu thẳm ʇ⚡︎ựa khoảng không vũ trụ xa xăm nhìn về phía bức tường đối diện. Anh ngồi im như tượng đá khiến không ai biết anh đang nghĩ gì. Một lát sau, anh mới nói khẽ:
– Tớ sa thải cô ấy quả không sai! Nếu giữ lại, đến một ngày nào đó, Benazir cũng bị cô ta nuốt mất!
Vũ Nam cҺửι thề:
– Mẹ kiếp! Cô ta quá nhanh tay. Vậy bây giờ…
Khang Viễn nhìn Vũ Nam:
– Cậu tổ chức họp báo, thông báo khuyến mãi các sản phẩm của Benazir nhân dịp thành lập công ty. Khách hàng mua một sản phẩm đều được giảm giá ba mươi phầm trăm và kèm theo một phần quà nhỏ!
Đặng Vũ Nam trố mắt :
– Vậy chả phải lỗ vốn sao?
Khang Viễn nén tiếng thở dài và nói:
– Chúng ta thà chịu lỗ một thời gian để có lương trả cho nhân viên và giải quyết tồn đọng hàng do hủy hợp đồng còn hơn ngồi trơ mắt ra nhìn công ty phá sản. Đây là một nước tư bản, nếu tin này lan ra nhanh thì công nhân chắc chắn sẽ bãi công vì họ sợ chúng ta bóc lột sức lao động mà không trả lương cho họ . Tớ và cậu chấp nhận làm không công vậy, thiệt thòi cho cậu rồi!
Vũ Nam thở phào một cái rồi nói:
– Không sao! Khi nào gần ૮.ɦ.ế.ƭ đói thì tớ sẽ ôm bát sang nhà cậu, kiểu gì cũng được ăn ké. Chuyện này có ai lường trước được đâu, ai bảo tôi có ông bạn vừa đẹp trai lại giàu có và giỏi giang chứ! Chúng ta ở lại đây chỉ vì đam mê kinh doanh mà.
Khang Viễn vỗ vai bạn:
– Chỉ có cậu là bạn tốt!
Buổi họp báo diễn ra ngay chiều hôm đó và thu hút báo giới đông hơn Khang Viễn tưởng. Có vẻ như mọi người đến đây vì chiêu trò nhiều hơn là sự quan tâm đến Benazir. Sau khi nghe Khang Viễn và Vũ Nam trình bày về chương trình khuyến mãi của công ty, các phóng viên bắt đầu chĩa micro về phía anh và hỏi dồn dập:
– Thưa ông Doãn, nếu chúng tôi nhớ không nhầm thì ban lãnh đạo công ty Benazir còn có cô Amabella, tiểu thư duy nhất của tập đoàn nội thất – ông Peter, sao hôm nay không có mặt vậy?
– Thưa ông Doãn, chúng tôi nghe nói cô Amabella đã ra khỏi công ty ngay trong ngày đầu tiên làm việc, lí do là gì ạ?
– Thưa ông Doãn, có thông tin cho rằng vì không muốn ông theo đuổi làm phiền nên cô Amabella buộc phải rút vốn khỏi công ty và chính vì thế nên Benazir có nguy cơ phá sản, ông phải hạ giá sản phẩm đúng không?
– ……
Doãn Khang Viễn từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt vô cùng bình thản, một chút khó chịu cũng không có. Sau khi nghe một loạt câu hỏi, anh mỉm cười nói:
– Cảm ơn câu hỏi của tất cả các bạn! Tôi xin trình bày hai vấn đề. Thứ nhất, việc một công ty mới thành lập có những khó khăn ban đầu và có chương trình khuyến mãi là điều vô cùng bình thường. Thứ hai, chúng tôi tổ chức buổi họp báo này sau lễ ra mắt công ty để mong báo giới đưa thông tin khuyến mãi của công ty tới những người tiêu dùng thông thái bởi thời gian khuyến mãi có hạn. Đây là thành ý và cũng là lời cảm ơn của Benazir đối với sự quan tâm ςủ-α q-μý vị. Vì thế, những vấn đề cá nhân, tôi xin được hẹn các bạn vào một dịp khác để giải đáp. Bây giờ, tôi chỉ có thể trả lời quý vị rằng tôi và Amabella trước đây là bạn và sau này vẫn thế!
Doãn Khang Viễn biết rõ một điều rằng không bao giờ có việc bỗng nhiên mọi câu hỏi của phóng viên chỉ xoáy vào mối quαп Һệ của anh và Amabella. Rõ ràng có bàn tay của cô ấy nhúng vào chuyện này. Nhưng một khi Amabella đã muốn chơi, anh sẽ chơi với cô ta đến cùng!
Kết thúc buổi họp báo, Khang Viễn cùng Vũ Nam tới trước cổng nhà Amabella lấy xe. Nhưng vừa bước tới chiếc xe của mình, anh sững sờ khi thấy dòng chữ ngay mui xe ” Je t’ai me “( Em yêu anh ). Đặng Vũ Nam cũng vừa vặn bước tới và nhìn thấy. Vũ Nam lắc đầu ngao ngán:
– Đồ điên tình!
Hai anh chàng đẹp trai lại phải lái xe đến ga ra để sơn lại xe và trở về nhà.
Vừa bước vào nhà, anh thấy ba đang ngồi uống trà. Buổi họp báo được tường thuật trực tiếp nên chắc hẳn bố mẹ đã biết. Mà nếu không phát trực tiếp thì với một người như ba Minh Hoàng cũng sẽ không khó gì nhận ra tình trạng của anh. Dù mệt mỏi nhưng anh vẫn ngồi xuống phía đối diện:
– Ba mẹ ăn tối chưa ạ?
Ba Minh hoàng lắc đầu:
Chưa. Ba mẹ chờ con.. Khang Viễn, con ổn không? Cần ba giúp gì không?
Khang Viễn cười :
– Dạ con không cần ba ạ. Con ổn mà.!
Một doanh nhân sành sỏi như Minh Hoàng sao không nhận ra vấn đề? Nhưng thái độ của Khang Viễn khiến anh không quá lo lắng. Minh Hoàng gật đầu:
– Ba tin con sẽ vượt qua! Nhưng đừng làm quá sức, tất cả chỉ mới bắt đầu thôi. Nếu con cần, ba luôn sẵn sàng!
Khang Viễn vừa nói lời cảm ơn ba thì điện thoại của Minh Hoàng reo lên. Anh nhíu mày nhìn số điện thoại tгêภ màn hình, trầm ngâm một chút rồi bấm nút nghe:
– Peter!