Chỉ yêu mình em – Chương 3

Tác giả : An Yên

Tгêภ xe, Lệ Thủy vẫn thắc mắc:

– Anh hay thật, trước giờ Quỳnh Chi nó chưa đến nhà, ʇ⚡︎ự nhiên lôi em đi, Khang Viễn còn khờ lắm, cô khéo lại ЬắϮ пα̣t con bé.

Minh Hoàng bật cười:

– Em chả hiểu tâm lý dàn ông gì cả. Khang Viễn lớn rồi, em phải để nó ʇ⚡︎ự nhiên tìm hiểu bạn bè chứ?

Lệ Thủy trố mắt:

– Tìm hiểu cái gì? Con bé mới mười bốn tuổi thôi đấy. Mà Khang Viễn hơn Quỳnh Chi tận mười tuổi.

Minh Hoàng ghé sát người cô:

– Thế anh hơn em mấy tuổi?

Lệ Thủy đỏ mặt:

– Mười… mười tuổi…nhưng con bé còn nhỏ quá

Minh Hoàng vẫn cười, nụ cười của người đàn ông đã khiến bao trái tιм mê đắm:

– Em hay thật đấy, em phải tin con chứ! Em yên tâm đi, dòng ɱ.á.-ύ của Doãn Tuấn Khang và tâm hồn được rèn giũa bởi Trịnh Minh Hoàng sẽ không tầm thường đâu. Mà chúng nó mới chỉ là anh em bạn bè thôi, em làm gì mà cuống cả lên thế ? Người cần lo thì em lại không lo!

Lệ Thủy ngạc nhiên:

– Anh bảo ai cơ?

Minh Hoàng nhún vai:

– Anh chứ ai? Anh đói em không lo, em lại lo đến cái bụng người khác.

Lệ Thủy bật cười trước biểu hiện của chồng:

– Chả phải chúng ta đang đi ăn sao?

Minh Hoàng vẫn thộn mặt ra:

– Ăn này nói làm gì!

Lệ Thủy ” à” lên một tiếng vì cô vẫn luôn hiểu anh chồng soái ca của mình về khoản này, cô cười:

– Cả đêm lăn qua lăn lại anh chưa no sao?

Minh Hoàng chỉ nhả ra đúng một chữ:

– Chưa!

Lệ Thủy liếc chồng cười:

– Già đầu rồi nha!

Minh Hoàng ngẩn tò te:

– Đâu, chỗ nào già?

Lệ Thủy hết nói nổi khi đối thoại với chồng về chủ đề này vì cô luôn thua. Đã hơn mười năm rồi nhưng tình yêu của họ chưa bao giờ phai nhạt mà ngày càng nồng đượm hơn. Lệ Thủy đành cầu hòa:

– Thôi, đổi đề tài nhé!

Minh Hoàng gật đầu:

– Ok luôn, vậy tối nay em muốn tгêภ giường hay trong nhà tắm?

Lệ Thủy suýt phun ɱ.á.-ύ vì tức.

Khi hai người về đến nha, hoa đã cắm xong nhưng không hiểu sao mắt Quỳnh Chi hoen đỏ. Lệ Thủy hốt hoảng:

– Quỳnh Chi, con làm sao thế? Khang Viễn ЬắϮ пα̣t con đúng không?

Khang Viễn vội thanh minh:

– Mẹ, con có phải con ruột của mẹ nữa không đấy? Mẹ làm như Quỳnh Chi hiền lắm ấy mà dễ ЬắϮ пα̣t.

Minh Hoàng kéo tay vợ:

– Vợ à, em làm gì mà hoảng lên thế? Từ từ đã nào!

Rồi anh quay sang Quỳnh Chi:

– Cô bé, cháu làm sao vậy?

Quỳnh Chi lắc đầu:

– Anh Khang Viễn không làm gì cháu đâu ạ, chẳng qua là ʇ⚡︎ự nhiên anh ấy nói ngày kia đi sang Pháp nên cháu hơi buồn thôi ạ!

Minh Hoàng ” à ” lên một tiếng rồi nói:

– Cháu nhớ Khang Viễn đúng không?

Quỳnh Chi bỗng đỏ mặt:

– Dạ không hẳn ạ. Chẳng qia là hôm qua anh ấy nói sắp đi nhưng cháu không nghĩ là lại nhanh như thế ạ!

Minh Hoàng bật cười:

– Không sao, nếu cháu nhớ Khang Viễn thì cứ đến chơi với cô chú, mà nhớ nữa thì cháu nhìn đi, ảnh anh ấy treo khắp nhà, nhìn đâu chả thấy, còn muốn nghe anh ấy nói thì chú sẽ gọi video cho Khang Viễn, được chưa?

Lệ Thủy nói thêm vào:

– Đúng rồi cô bé, chú Minh Hoàng nói đúng

Quỳnh Chi ngạc nhiên:

– Thật sao ạ? Cháu có thể đến đây chơi khi anh Khang Viễn không ở nhà và cũng không phải vì cắm hoa ạ?

Lệ Thủy cười:

– Đúng rồi, không cần lí do gì hết!

Quỳnh Chi nhoẻn cười

– Gia đình cô chú giàu mà vui thật đấy, không như nhiều khách đến chỗ cháu mua hoa, cậy có tiền rồi cứ phách lối, cháu chả ưa tẹo nào!

Lệ Thủy đinhn giải thích thì Minh Hoàng ngồi xuống cạnh cô bé nói:

– Coi bé có biết vì sao không?

Tất nhiên là Quỳnh Chi lắc đầu. Và anh chàng soái ca một thời bắt đầu kể:

– Vì gia đình chú ngày xưa nghèo lắm. Chú đã cố gắng học hành đấy. Có lúc chú phải bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng cho đỡ tốn điện, khi mất điện chú còn ra đèn đường đọc sách, nóng quá còn leo lên cây đọc cho mát cơ

Lệ Thủy ngơ ngác nghe Minh Hoàng “chém gió”. Ai chả biết Trịnh Minh Hoàng là con trai duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn Trịnh’s nổi tiếng. Vậy mà anh” chém” như thần. Còn Khang Viễn không nhịn được bỗng cười thành tiếng trong khi Quỳnh Chi đang nghe như nuốt lấy từng lời của chú Minh Hoàng. Quỳnh Chi buột miệng:

– Anh Khang Viễn cười gì vậy ạ?

Khang Viễn mãi mới nín được :

– À không, anh chỉ nghĩ đến tuổi thơ của anh thôi!

Quỳnh Chi thắc mắc:

– Là sao ạ?

Khang Viễn còn chưa nghĩ ra câu trả lời thì ba của anh tiếp lời:

– À, Khang Viễn nhà chú cũng cực lắm nha. Một buổi đi học, một buổi phải đi vớt bèo cho lợn đấy! Nhưng Khang Viễn học giỏi lắm nga, năm nào cũng đạt học sinh giỏi, còn đỗ thủ khoa đại học đấy!

Quỳnh Chi tròn mắt ngưỡng mộ nhìn, Lệ Thủy há hốc miệng không thốt nên lời, chỉ hai người đàn ông còn lại là mỉm cười mãn nguyện.

Quỳnh Chi sôi nổi hẳn:

– Cháu đã là học sinh giỏi tám năm liền , cháu sẽ cố học thật giỏi để sau này giàu như cô chú ạ!

Minh Hoàng gật đầu:

– Ừ, cháu cứ cố học thật giỏi, anh Khang Viễn về sẽ bất ngờ cho xem. Hai năm rưỡi nhanh lắm, cháu giải mấy bài toán là xong ngay ấy mà.

Nhìn Quỳnh Chi vui vẻ, Lệ Thủy mới hiểu, Minh Hoàng không chỉ đùa cho cô bé vui mà anh đã thổi vào tâm hồn cô bé mười bốn tuổi ấy một đam mê, một ý chí tiến thủ. Người đàn ông này , quả là cô có yêu đến mấy, bù đắp đến mấy cũng là chưa đủ.

Sau khi chở Quỳnh Chi về nhà, Khang Viễn vừa bước vào nhà đã thấy hai vị phụ huynh ngồi chờ mình ở phòng khách. Ba của anh lên tiếng:

– Khang Viễn, mọi thứ con đã chuẩn bị xong chưa?

Khang Viễn gật đầu cười:

– Rồi ba ạ, ba mẹ yên tâm đi, bạn bè con bên ấy nhiều, không lo đâu.

Minh Hoàng gật đầu:

– Ba tin chứ, con của ba luôn chín chắn, bản lĩnh, biết cái gì nên dừng cái gì nên tiến.

Ba Minh Hoàng luôn vậy, ông không ra mệnh lệnh mà luôn đặt mọi thứ đề nghị, yêu cầu vào một niềm tin. Vì thế, lời ông nói ra luôn khiến Khang Viễn tâm phục khẩu phục. Không một phút được người bố ruột Doãn Tuấn Khang nuôi nấng vì ông đoản mệnh nhưng Khang Viễn thấy mình may mắn khi có một người ba tuyệt vời không kém bố ruột mình. Anh ҳúc ᵭộпg:

– Ba yên tâm. Con sẽ không phụ lòng ba mẹ. Ba mẹ cũng phải giữ sức khỏe nha.

Minh Hoàng gật đầu:

– Ừ, con không phải lo. Mẹ con sẽ được ba chăm sóc từng li từng tý, vợ nhỉ?

Vừa nói, Minh Hoàng vừa nháy mắt với Lệ Thủy, hại cô đỏ bừng cả mặt, vội nhìn con:

– Khang Viễn, Quỳnh Chi còn nhỏ, con đừng có hứa hẹn gì nghe chưa?

Sau những gì xảy ra với mình, Lệ Thủy rất sợ khi nghĩ tới tình cảm khi còn quá non trẻ. Quỳnh Chi cũng ngây thơ như cô ngày xưa vậy. Thế mà ông chồng của cô còn pha một câu:

– Em nói thừa! Em nghĩ đi đâu thế!

Lệ Thủy ngạc nhiên nhìn chồng:

– Em lo lắng là sai sao?

Khang Viễn nói chen vào:

– Em yên tâm đi, con là ai chứ? Ba Minh Hoàng hướng dẫn đầy đủ cho con rồi.

Lệ Thủy trố mắt:

– Hướng dẫn cách yêu sao?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *