Tác giả : An Yên
Kiến Khôi tái cả mặt trước tiếng quát của bố nhưng vẫn cứng miệng:
-Bố mẹ! Con xin lỗi ạ! Con đã làm bố mẹ thất vọng rồi ạ!
Bố của Kiến Khôi chưa kịp nói tiếp thì Quỳnh Chi đã vội cắt ngang:
– Dạ thưa các thầy cô, thưa các bác, cháu xin cam đoan chắc chắn sự việc này không liên quan đến bạn Kiến Khôi ạ.
Khuôn mặt Kiến Văn chuyển từ tức giận sang ngơ ngác:
– Là sao? Quỳnh Chi, cháu nói rõ đi. Gia đình chú không bao giờ bỏ bê trách nhiệm. Nếu việc này là do Kiến Khôi nhà chú gây ra, cô chú sẽ không để cháu chịu thiệt thòi.
Quỳnh Chi lắc đầu nói bằng giọng chắc nịch:
– Dạ cháu chắc chắn là không liên quan đến cậu ấy. Còn nếu mọi người muốn chứng thực, cháu sẵn sàng chọc ối xét nghiệm ADN để làm rõ sự việc, ҳάc minh Kiến Khôi không phải là bố của con trai cháu ạ!
Kiến Văn nghệt mặt ra:
– Những gì cháu vừa nói là thật sao?
Quỳnh Chi gật đầu:
– Dạ, đó là sự thật ạ! Đứa bé trong bụng cháu không liên quan gì đến Kiến Khôi. Cháu biết cháu sai và cháu xin chịu mọi hình phạt, chỉ xin các thầy cô được cho cháu tiếp tục học ở trường ạ.
Nãy giờ ngồi lắng nghe, lúc này thầy Hiệu trưởng lên tiếng:
– Sáng nay, giáo viên chủ nhiệm lớp có nói Kiến Khôi nhận là bố đứa bé trong bụng của học sinh Quỳnh Chi. Vì thế, chúng tôi đã mời phụ huynh cả hai em đến để làm rõ. Nhưng giờ đây, theo lời trình bày của em Quỳnh Chi thì sự việc đó không liên quan đến Kiến Khôi. Vì vậy, em Kiến Khôi không phải chịu trách nhiệm gì cả.
Đúng lúc ấy, vị đại diện hội phụ huynh đứng lên:
– Tôi xin có ý kiến. Thực ra, khi nghe chuyện này, tôi rất ngạc nhiên. Tôi không tin việc đó lại xảy ra với một học sinh trường Chuyên, lại càng không nghĩ đó lại là một học sinh toàn diện, là lớp trưởng gương mẫu như Quỳnh Chi . Chắc chắn khi tin này lan truyền ra ngoài, danh dự nhà trường sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Vì thế, theo tôi, chúng ta cần xử phạt nghiêm khắc đối với cháu Quỳnh Chi để còn làm gương cho các nữ sinh khác. Tôi không quan tâm lí do của cháu là gì nhưng hành động ấy nhìn ở góc độ nào cũng là không thể chấp nhận được!
Nghe những lời của người đại diện hội phụ huynh, Quỳnh Chi bất giác liếc nhìn bố mẹ mình. Đây chính là điều mà bố cô lo sợ – dư luận xã hội, cái nhìn khinh bỉ của mọi người còn đáng sợ hơn cả những hình phạt. Chắc hẳn giờ đây, bố mẹ cô đang cảm thấy xấu hổ và ทɦụ☪ nhã vô cùng vì một đứa con như cô. Cô cứ cố chấp giữ lấy giọt ɱ.á.-ύ của người mình yêu dù người đàn ông ấy không hề biết và đến cả cô cũng không rõ anh có tình cảm với cô hay không nữa. Sự cố chấp ấy giờ đây đã khiến bố mẹ cô phải muối mặt ngồi nghe người ta ᵭάпҺ giá.
Không khí cuộc họp vô cùng căng thẳng dù ngoài kia mùa hè đã gõ cửa với bao hoài bão của tuổi trẻ được dệt thêu. Phượng vĩ đã nở lập lòe, ve sầu đã kêu râm ran trong những vòm lá, nắng vẫn vàng ươm trùm lên cảnh vật , bỏ mặc sự lạnh giá của những tháng ngày qua lẫn sự buốt giá trong lòng người…
Sau những lời trách mắng, những lời nói nghiêm khắc của đại diện nhà trường và hội phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm cũng khó lòng bênh vực Quỳnh Chi. Dù rất quý mến cô học trò này nhưng quả thật, những gì Quỳnh Chi đã làm khiến giáo viên chủ nhiệm không thể tin nổi. Cô giáo ngồi trầm mặc nhìn cô học trò mà mình luôn tin tưởng và hi vọng, một lát sau mới từ tốn có ý kiến:
– Theo tôi, lỗi lầm của học sinh Quỳnh Chi thật sự nghiêm trọng. Tuy nhiên, với nguyện vọng của em ấy là tiếp tục được học tập ở trường thì chúng ta cũng nên suy nghĩ và cho em ấy một cơ hội. Chỉ cần Quỳnh Chi không hoạt động bề nổi thì sự ảnh hưởng đến nhà trường cũng giảm đôi chút. Dù sao xét về thành tích học tập, từ khi bước vào ngôi trường này cho đến nay, Quỳnh Chi chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng. Là một giáo viên, tôi nghĩ chúng ta cần nhưng học sinh có tư duy học tập sắc bén như Quỳnh Chi.
Dù các thầy cô đã có ý bênh vực Quỳnh Chi nhưng đại diện hội phụ huynh vẫn tỏ ra vô cùng khó chịu:
– Tôi là người thay mặt cho tất cả phụ huynh trong trường, tôi cũng đã khảo sát ý kiến của các phụ huynh, họ đều xem đây là một việc không thể chấp nhận được, nếu không nghiêm trị sẽ tạo một lề thói xấu, học sinh sẽ coi thường chúng ta vì chưa nghiêm khắc cho những hành động này. Tất nhiên, chưa có quy định nào cho việc học sinh mang thai không được đến trường, nhưng tôi đề nghị nhà trường đưa ra một hình thức xử phạt thật nghiêm với Quỳnh Chi.
Không gian trở nên im ắng. Quỳnh Chi nghe rõ cả tiếng trái tιм mình đang ᵭ.ậ..℘ rất nhanh và mạnh. Kiến Khôi ngồi cạnh cô cũng cúi đầu trầm mặc, hai đầu lông mày nhíu lại. Quỳnh Chi không muốn nghỉ học, chỉ cần được tiếp tục học dưới mái trường mà cô đã vất vả mới bước chân vào được thì dù chịu bất cứ hình thức kỉ luật nào,cô cũng cam lòng. Môi trường ở đây tốt hơn các trường học khác, từ các giáo viên cho đến các trang thiết bị phục vụ cho học tập đều được tuyển chọn kĩ càng. Đã đến lớp mười một, nếu phải chuyển trường thì ước mơ du học của cô sẽ trở nên khó khăn hơn, con đường đến với nước Pháp tươi đẹp sẽ bị chậm lại, thậm chí là rải thêm những chông gai. Vì thế, dù có khổ sở đến mấy, phải nhịn ทɦụ☪ đến mấy, Quỳnh Chi cũng quyết bám trụ lại đây.
Nhìn thấy cô căng thẳng, mồ hôi rịn ra đầy trán, Kiến Khôi khẽ đưa tay mình nắm lấy cổ tay Quỳnh Chi:
– Đừng lo, cậu sẽ được ở lại!
Với Kiến Khôi, thực sự Quỳnh Chi luôn biết ơn. Những tưởng một đại thiếu gia như cậu ấy sẽ không muốn can thiệp vào những rắc rối như thế này. Nhưng Kiến Khôi đã không ngần ngại nhận là bố đứa bé. Tuy nhiên, càng cảm kích, càng biết ơn thì Quỳnh Chi lại càng cẩn trọng trong mối quαп Һệ với cậu ấy. Vì trong trái tιм cô không có chỗ cho Kiến Khôi nên cô không thể lợi dụng tình cảm của cậu ấy để làm bình phong cho sai lầm của mình, cô lại càng không nên gieo hi vọng cho Kiến Khôi. Trước cái nắm tay rất chặt của cậu ấy, Quỳnh Chi chỉ khẽ gật đầu rồi rút tay mình ra khỏi bàn tay Kiến Khôi.
Không gian im ắng bị phá vỡ bởi giọng nói trầm ấm của bố cô:
– Thưa các thầy cô và các bậc phụ huynh cho phép tôi được nói lên ý kiến của mình. Con dại cái mang, trước hết cho chúng tôi được nhận trách nhiệm về mình vì đã không dạy dỗ con cái đến nơi đến chốn. Giờ đây, mọi thứ đã không thể thay đổi được nữa, ᵭάпҺ kẻ chạy đi chứ ai ᵭάпҺ người chạy lại , cháu nó đã biết lỗi, gia đình tôi mong nhà trường và các bậc phụ huynh cho phép cháu tiếp tục học tập. Chúng tôi sẽ dạy dỗ lại cháu!
Quỳnh Chi ngước nhìn bố. Ông là một người coi trọng danh dự, để thốt ra những lời như vậy không đơn giản chút nào. Trong ánh mắt ông lúc này là cả một trời xót thương. Ông không trách đứa con dại dột mà chỉ trách mình không biết dạy dỗ con. Ông càng vị tha bao nhiêu, Quỳnh Chi lại càng thấy Ϯộι lỗi bấy nhiêu. Nhưng chọn cũng đã chọn rồi, không còn đường lui nữa, chỉ biết chờ đợi thôi.
Sau một lúc bàn luận, trao đổi, thầy Hiệu trưởng hắng giọng:
– Sau khi hội ý, chúng tôi đưa ra quyết định về trường hợp của học sinh Quách Quỳnh Chi. Vì đây là một học sinh tiềm năng nên chúng tôi cũng rất đau đầu để đi đến quyết đinh này. Em Quỳnh Chi sẽ tiếp tục được học tại trường nhưng không được tham gia bất kì một hoạt động bề nổi nào của nhà trường cả, cũng không được tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi các cấp và không được giữ chức vụ lớp trưởng nữa. Em về làm bản ʇ⚡︎ự kiểm điểm có ý kiến phụ huynh nạp cho nhà trường. Còn em Kiến Khôi không liên quan nên không phải chịu hình thức kỉ luật nào cả. Chúng tôi xin lỗi vì đã làm mất thời gian của bố mẹ Kiến Khôi. Chúng tôi cũng mong em Quách Quỳnh Chi rút ra bài học từ sai lầm lần này.
Nghe xong lời nói ấy, Quỳnh Chi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hai tiếng ” cảm ơn ” chưa kịp thốt ra khỏi miệng cô thì Quỳnh Chi bỗng thấy đất trời chao đảo, mọi thứ trước mắt trở nên nhạt nhòa, cô rơi vào vô thức…