Chỉ cần có em chương 23

Tỉnh dậy sau ca mổ, ông Việt ngơ ngác nhìn xung quanh, chợt ông ҳúc ᵭộпg khi thấy Nam đang gục đầu ngủ gật ngay bên cạnh, nhìn con trai sau bao năm phải sống cách xa mà thương vô cùng, giờ đây gặp lại thì ông đã già, may mắn vô cùng khi chính con trai lại một lần nữa hiến tủy cứu cha, muốn được vuốt tóc con nhưng cάпh tay ông mỏi rã rời không thể nhấc lên nổi, bất lực đưa ánh mắt trìu mến nhìn ngắm con trai, ông nhủ thầm:

– Ba xin lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, cảm ơn con đã cứu Ba, thương con thật nhiều Nam ơi…

– Ba tỉnh rồi ạ? Ba thấy trong người thế nào ạ? – Thấy động nên Nam giật mình tỉnh giấc, thấy Ba Việt đang nhìn mình, anh bối rối…

– Đừng lo quá con trai, chắc sẽ ổn thôi…- ông Việt thều thào…

– Ba uống sữa nhé …- Nam vội đứng dậy pha sữa nhưng ông Việt nói:

– Lấy cho Ba chút nước rồi con cũng đi nghỉ đi…

– Thanh niên mà Ba, chỉ lo cho Ba thôi…

– Con đừng chủ quan, bác sỹ nói người hiến tủy cũng phải nghỉ ngơi cả tuần mới ổn định

– Con định chiều nay ghé về nhà, sợ Ba Khải lo lắng nhưng con lại lo không có ai chăm sóc Ba…

– Đừng lo cho Ba, ca ghép tủy thành công là tốt rồi, cố gắng điều trị thêm một thời gian nữa là ổn…- ông Việt động viên Nam…

– Tạm thời con không thường xuyên chăm sóc cho Ba được, con sẽ chạy qua chạy lại giữa nhà và Ьệпh viện một thời gian, khi nào sức khỏe của Ba ổn định rồi tính sau…

– Tội nghiệp con vất vả quá, ông trời thương đã ban cho Ba một thằng con trai thật có hiếu, Ba cảm ơn con…- ông Việt ҳúc ᵭộпg…

– Ba cứ yên tâm điều trị, con điện về xem tình hình Ba Khải như thế nào rồi tính…

Thật vất vả cho Nam, một mình chăm sóc cho hai người cha, bản thân vừa hiến tủy cũng chưa được khỏe, nhưng anh phải luôn tỏ ra mạnh mẽ không cho phép mình yếu đuối, sau khi điện về nhà thấy sức khỏe Ba Khải không có vấn đề gì nên anh quyết định ở lại Ьệпh viện chăm sóc cho Ba Việt, anh xin Ьệпh viện được chuyển về phòng ᴅịcҺ vụ hai giường để vừa nghỉ ngơi lại tiện chăm sóc cho Ba, sức khỏe của ông Việt cũng cải thiện thấy rõ, bởi ϮιпҺ thần ông rất vui khi hàng ngày được con trai chăm sóc, Hai cha con luôn nói chuyện rồi cười rất vui, bỗng ông Việt hỏi anh:

– Con có ý định quay lại trường học không?

– Chắc không nổi Ba ạ, giờ đây mẹ Hải đi rồi, Ba và Ba Khải đều sức khỏe yếu, con phải đi làm kiếm tiền lo cho Ba, việc học tính sau thôi…- Nam nói giọng buồn nuối tiếc…

– Ba nói ý kiến của Ba để con xem thế nào nhé…

– Dạ, Ba cứ nói…- Nam ngập ngừng…

– Ba còn một công ty may ở sài gòn không có người quản lý, và một căn biệt thự cũng đang cho thuê, ba tính thế này, con về nói với Ba Khải chuyển lên sài gòn ở, Ba sẽ lấy lại căn biệt thự không cho thuê nữa, con phải tiếp tục đi học cho xong học phần còn lại, Ba quản lý công ty chờ khi con học xong thì bàn giao lại cho con…

– Không biết Ba Khải có đồng ý không?

– Con chưa nói thì làm sao biết Ba Khải không đồng ý? Biết đâu lên Sài gòn vui rồi khỏi Ьệпh thì sao? – ông cười…

– Con biết nói với Ba Khải thế nào ạ? Con không muốn Ba buồn…

– Con cứ giới thiệu Ba là Ba nuôi của con, hai ông hàng ngày ᵭάпҺ cờ tướng càng vui mà…- ông Việt cuời khà khà tỏ vẻ vui lắm

– Ôi, Ba Khải cao cờ lắm, Ba ᵭấu nổi không?

– Con coi thường người cha này quá rồi, ba là kiện tướng ᵭάпҺ cờ đấy,…

– Ba xạo quá à, Để gặp Ba Khải là biết ngay…

– Haha sắp gặp cao thủ rồi, ba nôn nóng quá à…

Hai cha con cùng cười, hạnh phúc là thế đó, chặng đường phía trước tuy còn nhiều gian nan, hai thế hệ trong một gia đình, giữa CHA – CON nếu ai cũng đều biết mở lòng, cùng nhau san sẻ yêu thương thì cuộc sống sẽ tràn ngập tiếng cười, hai người cha và một người con trai, biết bao nhiêu biến cố xảy ra, trong lòng chàng trai đó vẫn canh cάпh một nỗi niềm, những thao thức trong những đêm dài mất ngủ, bởi quay quắt nhớ thương bóng hình một người con gáι…

Cả công ty xôn xao vì thông báo thay đổi nhân sự, nghe nói đợt này tổng giám đốc mới sẽ về tiếp nhận công ty, ai cũng nôn nao muốn biết mặt chàng trai đó, nhất là các cô gáι, tiếng thì thầm, tiếng cười rúc rích hòa quyện với tiếng rè rè của máy may, tạo nên một âm thanh thật vui và náo nhiệt, Ngân nghe tin cũng nôn lắm, nghe nói tổng giám đốc mới còn trẻ và đẹp trai, ước gì mình được anh ấy nhìn một lần thôi, hôm đó nhất định cô phải lên ngồi ngay bàn đầu mới được, nhưng rồi cô lại cúi đầu tủi thân, người ta là Tổng giám đốc giàu như thế, chắc chắn có ý trung nhân rồi, đâu thèm nhìn đến một cô thôn nữ như cô, thấy Ngân buồn, nhỏ Oanh ngồi bên cạnh khều tay cô nói nhỏ:

– Bà có nôn không?

– Chuyện gì? – Ngân làm bộ không thèm bận tâm…

– Mốc xì, cái mặt méo xẹo thế kia còn làm bộ…hích…

– Nhưng bà nói gì chứ? Kỳ ghê á, ʇ⚡︎ự nhiên nói người ta? Ngộ chưa kìa…

– Tui nói bà đó, nghe tin tổng giám đốc đẹp trai sắp về rồi nôn đúng không?

– Quá xa vời bà ơi, người ta giàu có thì thiếu gì gáι đẹp vây quanh, hà cớ gì thèm nhìn mấy cô công nhân tụi mình…

– Kệ chớ, gáι ở đâu không biết, khi chàng bước vào ρhâп xưởng này là bổn cô nương đây có quyền nhìn…- Oanh trều môi nguýt dài…

– Tui sợ bà mộng cao ngã đau thôi, cứ thử xem…- miệng nói cứng với Oanh nhưng Ngân cũng nôn nóng lắm chứ, người ta vừa đẹp, vừa giỏi lại có địa vị nữa thì ai mà chẳng mơ,…

– Không biết hôm đó có được nghỉ không ta? Tui sẽ diện một chiếc đầm màu hồng, xinh tươi như một nàng công chúa…- Oanh mộng mơ…

– Không làm đi mà mơ mộng gì đấy, muốn trừ lương phải không? – Tiếng chị Hà truyền trưởng làm cả hai giật mình…

– Dạ, đừng trừ lương em chị ơi…- Tiếng Oanh năn nỉ làm ai cũng ôm bụng cười…

Phòng Marketing nơi Mai làm việc cũng xôn xao khi nghe thông báo có tổng giám đốc mới về, nhưng Mai không còn tâm trạng nào để chia sẽ với mọi người, bởi hai ngày nay bé Bo không khỏe, cả đêm quấy khóc nên mặc dù vẫn đi làm nhưng lòng cô nóng như lửa đốt, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên bé sốt, bà Mùi phải nghỉ bán hàng để chăm bé, thấy Mai cứ buồn rầu không nói không rằng mà hai mắt cứ dán vào màn hình máy vi tính, thấy lạ chị An ngồi bàn bên cạnh quan tâm:

– Em sao vậy Mai?

– Chị ơi, con em…- chỉ nói đến con là hai mắt Mai đã ngập nước…

– Bé Bo làm sao? Bình tĩnh nói chị nghe…

– Bé bị sốt, bỏ bú chị ơi…- nói rồi cô òa khóc…

– Bình tĩnh nào, trẻ con bị Ьệпh là chuyện bình thường, em mua tђยốς cho bé uống chưa? Nếu bé vẫn sốt không đỡ thì ngày mai xin nghỉ đưa con đi Ьệпh viện xem sao…- Chị An ôm Mai vỗ về rồi nói tiếp:

– Hồi sanh đứa đầu chị cũng khóc hoài mỗi khi con ốm, bé lớn nhà chị cứ sốt 39 độ là co giật, lúc đó chị chỉ biết gào khóc mà thôi…

– Em thương con lắm chị ơi…

– Người mẹ nào chẳng thương con, em phải hết sức bình tĩnh,…

– Em không bình tĩnh được, em sợ lắm…

– Ngày mai em nghỉ ở nhà với con, nếu bé có gì thì gọi cho chị nhé…

– Dạ, em cảm ơn chị…

Hai cha con Nam và dì Sáu giúp việc đã chuyển lên ở cùng Ba Việt tại căn biệt thự ở Quận 4, gặp kỳ phùng địch thủ, Ba Việt cười nói cả ngày làm Nam cũng vui, hai ông khuyên anh tiếp quản công ty để cho Ba được nghỉ ngơi, Nam nhất quyết không chịu với lý do chưa quen công tác quản lý, thấy vậy ông Việt nói:

– Con phải mạnh mẽ lên, thời gian đầu có Ba bên cạnh mà, lo gì…

– Nhưng con không quen lĩnh vực này…

– Ban đầu không quen rồi từ từ sẽ quen, con thương Ba thì thay Ba Việt điều hành công ty, vậy ông ấy mới có thời gian nghỉ ngơi và chiến ᵭấu với Ba chứ,…

– Dạ, con sẽ cố gắng…

Cuối cùng Nam đành phải đầu hàng trước hai người cha vui tính, ngày mai là anh ra mắt tất cả nhân viên với vai trò là tổng giám đốc mới, Nam lo lắm, từ một chàng sinh viên, ʇ⚡︎ự nhiên bây giờ lại trở thành tổng giám đốc, anh còn bỡ ngỡ chưa có chuyên môn ngành may, nhưng tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn từ chối cũng không được nên đành phải chấp nhận…

– Này ông Việt…- ông Khải lên tiếng làm ông Việt giật mình…

– Úi dà, có chuyện gì thế? Ông làm tôi giật mình…

– Ván này ông thua là cái chắc, chiếu tướng!…haha…- ông Khải cười lớn sảng khoái

– Ông chơi ăn gian, mắc cớ gì ʇ⚡︎ự nhiên gọi làm người ta ρhâп tán tư tưởng, định đi con cờ nào nghe ông gọi lại quên luôn…

– Thua rồi lại giở bài cùn…- ông Khải lẩm bẩm ra chiều oan ức…

– Ván này không tính…mà lúc nãy ông gọi tôi có việc gì?

– Lúc đó không biết định nói gì giờ tôi cũng không nhớ, già thật rồi ông ạ ….ha ha ha…

– Chứng tỏ ông chơi tiểu xảo, không hay…

– À, tôi nhớ ra rồi, sáng mai cho tôi đi cùng ông với con trai đến công ty được không? tôi ở nhà một mình…

– Nhưng ông đi với vai trò gì chứ?

– Hay ông có vị trí nào cho tôi làm được không? khi nào thằng Nam cứng cáp, ông nghỉ là tôi cũng nghỉ,…

– Chỉ có bảo vệ thôi, ông có làm không? – ông Việt vừa nói vừa cười

– Tôi không làm bảo vệ đâu, đường đường là một kiện tướng ᵭάпҺ cờ, ʇ⚡︎ự nhiên hạ xuống làm thằng bảo vệ, ông coi thường tôi quá rồi đấy…

– Ông tưởng bảo vệ mà dễ hả? vị trí đó rất quan trọng…

– Ông còn cái chức nào không? – ông Khải năn nỉ làm cả nhà ôm bụng cười…

Ngày mai, chỉ đêm nay nữa thôi, khi ánh bình minh ló rạng, trải những tia nắng vàng đầu tiên, cuộc đời Nam sẽ bước sang một trang mới với những thử thách mới…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *