Chỉ cần có em chương 22

Từ khi biết Nam là con trai của mình, ông Việt vui hơn hẳn, ϮιпҺ thần ông phấn khởi nên sức khỏe được cải thiện rất nhiều, các bác sỹ hội chẩn và quyết định lên lịch ghép tủy vào sáng mai, như vậy tối nay Nam cũng phải nhập viện, anh cứ đi ra đi vào suy nghĩ không biết nói với Ba Khải như thế nào về việc anh sẽ vắng mặt mấy ngày ở nhà, có nên nói cho Ba biết về sự xuất hiện của ông Việt hay không? nếu nói thật với Ba thì sẽ làm sao? Chắc chắn Ba sẽ rất buồn, thôi đành nghĩ cách nói dối vậy, thấy Ba ngồi xem ti vi ở phòng khách, anh lại gần từ tốn xin phép:

– Ba!…- Nam ngập ngừng làm ông Khải tò mò…

– Có chuyện gì vậy con?

– Con xin phép Ba vắng nhà mấy ngày, Ba giữ gìn sức khỏe…

– Con đi đâu đấy?

– Con nghe có người nói mới gặp Mai, con muốn đi tìm…

– Cái thằng này, đi ngay đi con, chần chờ gì nữa, cố gắng đưa con dâu về cho Ba…

– Dạ, Ba giữ sức khỏe khi con không có nhà…

– Đừng lo cho Ba, đi đi con…- ông Khải mắt vẫn không rời màn hình ti vi, vô tư hối con đi cho kịp…

Biết rằng nói dối là có lỗi với Ba nhưng Nam không còn cách nào khác, anh lững thững đi lên phòng xếp mấy bộ quần áo vào Ba lô rồi ra xe đến thẳng Ьệпh viện, dạo gần đây đủ thứ chuyện xảy ra, anh còn chưa kịp xin Đạt thông tin về đứa trẻ mà cậu ấy nói rất giống anh, lại xảy ra chuyện của Ông Việt, thôi thì cứu người như cứu lửa, việc nào cần trước thì làm trước vậy…

– Nam ơi…- Vừa đến cổng Ьệпh viện thì anh nghe tiếng gọi lớn từ dãy phòng cấp cứu, anh vội chạy đến thì thấy Bà Lan mẹ của Duyên đang giơ tay vẫy…

– Mẹ gọi con ạ? Mẹ khỏe chưa mà ra đây?

– Mẹ đỡ nhiều rồi, việc mẹ nhờ con…

– Con xin lỗi mẹ, con bận quá nên chưa tìm bác ấy được…

– Cố gắng giúp mẹ nhé Nam, ông Vũ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ông ấy mất… – Bà lo lắng, giọng nghẹn ngào sắp khóc…

– Mẹ bình tĩnh ạ, kẻo Ba Vũ nghi ngờ, mấy hôm nữa con bắt đầu đi tìm…

– Tình hình như nào thì báo cho mẹ, chiều nay mẹ ra viện, chắc chắn ông ấy sẽ nhốt mẹ ở trong nhà,…- nói rồi bà đưa cho anh một số điện thoại dự phòng và căn dặn:

– Có gì con gọi vào số điện thoại này, đề phòng ông ấy sẽ thu điện thoại của mẹ…

– Dạ, giữ sức khỏe nha mẹ, chắc Ba không đến nỗi vậy đâu ạ…

– Con chưa biết đâu, ông ấy tàn nhẫn lắm nên mẹ mới lo cho Ba của Duyên…

Bà Lan nhìn đồng hồ rồi vội vã trở về phòng, lòng bà nóng như lửa đốt, đã hơn một tuần bà mất liên lạc với ông Minh nên rất lo cho sự an toàn tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của ông ấy, bây giờ Bà không được manh động, càng làm dữ thì ông ấy càng пguγ Һιểм, chỉ hy vọng là Nam sẽ giúp đỡ mà thôi…

Làm xong thủ tục nhập viện, Nam ghé phòng của ông Việt xem tình hình thế nào, vừa nhìn thấy anh, ông vội vàng ngồi dậy, miệng nở nụ cười:

– Con đến rồi à, ngồi đây với Ba đi con…

– Dạ, không sao…- Nam thấy ông vồn vã nên hơi ngại, hơn nữa cũng chưa quen với cách xưng hô cha con nên anh ngập ngừng…

– Ba có chuyện muốn nói với con trước khi ca ghép tủy tiến hành…

– Chắc không sao đâu ạ…

– Không chủ quan được, bởi tỷ lệ thành công chỉ 50/50 nên chiều nay phải làm xong hết những việc cần làm…

– Việc gì ạ? – Nam ngơ ngác…

– Ba cho mời luật sư, ông ấy đang tгêภ đường đến đây, Ba sẽ nhờ họ làm thủ tục cha nhận con…

– Không được đâu ạ, nhỡ may Ba Khải biết sẽ buồn,…- Nam phản đối…

– Ba không nói, con không nói thì làm sao ông ấy biết? sở dĩ Ba phải làm như vậy thì mới trao quyền thừa kế cho con được…

– Con cảm ơn nhưng con không cần đâu ạ…- Nam vẫn từ chối…

– Ba xin lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, không biết ca mổ có thành công không nên Ba muốn được bù đắp cho con…

– Mình dừng nói về chuyện này được không ạ? – không muốn cho ông buồn và thất vọng lại ảnh hưởng đến ca mổ nên Nam tìm kế hoãn binh…

– Luật sư đến đây rồi, con chiều theo ý Ba một lần đi…

Đúng lúc này luật sư bước vào, mọi thủ tục đã được ông Việt và luật sư thảo luận từ trước, bây giờ hai bên chỉ làm thủ tục ký tên trước mặt luật sư là xong, thật là tình thế tiến thoái lưỡng nan, anh có muốn từ chối cũng không được, chợt nghĩ đến câu nói của Đạt, anh nói với Luật sư:

– Nhờ anh thay đổi nội dung người nhận được không ạ?

– Ý con là sao? – cả hai người ngạc nhiên…

– Con muốn tất cả tài sản này sẽ tặng cho con trai của con,…

– Ồ, được chứ, ước gì Ba còn sống để được nhìn thấy cháu nội…- ông Việt ҳúc ᵭộпg…

– Ba phải lạc quan lên ạ, ca ghép tủy chắc chắn sẽ thành công…

– Con vừa gọi ta là Ba? Ta không nghe nhầm chứ? Luật sư anh có nghe thấy không? – ông Việt mừng quá hỏi dồn…

– Có, tôi nghe rất rõ, thưa ông…- Luật sư trả lời rồi cả phòng cùng cười…

Trước khi vào phòng cách ly, Nam chủ động nắm tay Ba động viên, ông Việt mỉm cười để con yên tâm, ông đã gặp được con trai thì cho dù ca mổ không thành công và ông phải ra đi, thì ông cũng mãn nguyện lắm rồi…

Đúng như bà Lan dự đoán, sau khi ở viện về, ông Vũ yêu cầu vợ nghỉ ngơi trong phòng và thuê thêm một người giúp việc để chăm sóc bà, ông thu điện thoại nói là giao cho người đi thu tiền, nhưng cũng may bà đã đoán trước được sự việc nên đã thay bằng một sim điện thoại khác, nên cho dù ông Minh có gọi về thì ông Vũ cũng không phát hiện ra, còn cái điện thoại liên lạc với Nam thì bà giấu thật kỹ để ông không thể nào tìm thấy được…

Thời gian nặng nề trôi đi, trong căn phòng kia đang tiến hành ca ghép tủy giữa hai cha con, không gian thật im lặng, chỉ nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ đang nhích từng giây, các bác sỹ đang tập trung cao độ cho ca mổ, ở bên ngoài phòng mổ không gian tĩnh lặng và hoàn toàn vắng bóng người, bởi vợ con ông Việt vẫn đang ở bên nước ngoài và hoàn toàn không hề biết người chồng, người cha của họ sinh ๓.ạ.ภ .ﻮ đang được tính từng giây…

Nam được đẩy ra ngoài cũng đã lâu rồi mà anh chưa hề nghe được tin tức của Ba Việt, anh hỏi bác sỹ:

– Tình hình Ba tôi thế nào rồi? sao giờ này vẫn chưa được ra?

– Anh cứ bình tĩnh, chưa thấy thông báo tình hình ca mổ kết thúc…

– Ông ấy chỉ có một mình, xin bác sỹ cho tôi sang phòng ông ấy, cho dù tôi đứng bên ngoài cũng được…

– Không được, anh mới cho tủy nên còn yếu lắm, anh nằm nghỉ ngơi chưa đi lại được…

– Tôi khỏe rồi, không sao đâu, xin bác sỹ giúp tôi…

– Bác sỹ nhắc lại, anh phải nằm yên nghỉ ngơi, không được đi đâu hết, tình hình ca mổ thế nào bác sỹ sẽ thông báo cho anh…

– Dạ, cảm ơn bác sỹ…- Nam miễn cưỡng trả lời…

Đạt bế bé Bo tгêภ tay mà tâm trạng anh thấy thật gần gũi, hôm nay anh đến khu trọ để đón em gáι về quê, thấy bé Bo đang nằm chơi một mình, còn Bà Mùi thì đang tất bật bán hàng, anh xin phép bà được vào chơi với bé, vì Đạt cũng thường xuyên đến khu trọ nên cũng đã quen với tất cả mọi người, bà Mùi nhìn anh cười nói:

– Vậy tốt quá, mẹ đi làm còn bà ngoại thì bận bán hàng, nằm chơi một mình Ϯộι vậy đó…

– Ra chú bế nào, để chú lấy hơi mai mốt lấy vợ có được cục cưng như này thì tốt quá…

Đạt cứ ngồi chơi với bé Bo như cố ý chờ mẹ bé về, trộm vía thằng bé thật ngoan, cứ để yên cho Đạt bế, miệng cười toe toét thích hóng chuyện, cũng đúng thôi, mẹ bé đi làm còn bà ngoại thì mải bán hàng, có ai thèm chơi với bé đâu kia chứ, cho nên hễ có người lại gần là bé Bo đòi bế,…

Đạt nhìn bé Bo ngủ ngon lành trong ʋòпg tay mình, nhân lúc bà Mùi không để ý, anh lấy điện thoại ra chụp hai chú cháu rồi nhanh chóng cất điện thoại vào túi…

– Bé ngủ rồi hả cháu? – Bà Mùi quay lại hỏi làm Đạt giật mình…

– Nhìn bé Bo mà cháu đang nghĩ đến một người, giống bạn cháu lắm…

– Bạn cháu là ai? – Bà Mùi hỏi giọng run run không ʇ⚡︎ự nhiên

– Bạn học cùng lớp với cháu…

– Bạn cháu ở đâu? ngay Sài gòn à?

– Dạ không, bạn ấy ở Long an…

Bà Mùi giật mình, thôi ૮.ɦ.ế.ƭ, có bao giờ người mà Đạt nói lại chính là Nam không? Long an đúng là quê của cậu Nam cha của bé Bo, bây giờ bà phải làm sao đây? Nếu Mai về mà biết Bà cho người lạ bế con mình thì cô sẽ trách bà, rồi cậu Đạt nữa, có nên nói cho cậu ấy biết bé Bo chính là con của cậu Nam không? có nên dặn cậu ấy đừng nói gì không?

– Thôi cháu về đi, để Bà cho thằng bé ngủ…- Bà Mùi bế thằng bé từ tay Đạt và đi vào trong…

Lững thững đi ra ngoài với bao câu hỏi trong đầu, rốt cuộc thằng bé Bo có liên quan gì đến cậu Nam không nhỉ? Mà hôm gặp cậu ấy mình mải đi nên quên không lấy số điện thoại, anh còn nhớ hồi Nam nộp đơn xin bảo lưu kết quả, nghe đâu Mẹ cậu ta ngăn cấm không cho yêu một cô gáι nhà nghèo và ép cậu ta phải lấy vợ, có bao giờ mẹ bé Bo lại chính là cô gáι ấy? nhất định mình phải tìm hiểu, xem mẹ của bé là ai? Và có thể giúp đỡ được gì không?

– Làm gì mà anh ngồi ngẩn người ra thế? – tiếng của Ngân em gáι Đạt hỏi làm anh giật mình…

– Em về rồi đấy à?

– Em mới về, chờ chút em nấu cơm hai anh em ăn xong rồi về…- Ngân nói với anh trai xong thì nhanh chân đi vào bếp nấu cơm…

Đạt vẫn ngồi trước cửa phòng em gáι nhìn ra ngoài về phía phòng trọ của bà Mùi, anh cố ý chờ Mai về, nhất định bài toán phải có đáp số, trời về chiều bỗng lất phất vài hạt mưa như muốn xoa dịu không khí oi nồng buổi trưa, từng làn gió mang hơi nước thật mát dịu làm ta thấy sảng khoái…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *