– Bị cáo Nguyễn Văn Tám tuyên án ʇ⚡︎ử hình. hại hại
Cả căn phòng như vỡ oà khi nghe phán quyết cuối cùng của toà án, gia đình nguyên đơn cũng ngã quỵ. Ròng rã gần một năm nay họ đi tìm công lý cho đứa con gáι bé bỏng của mình. Ông Tám là đại gia bất động sản nhưng lại phải lòng một cô nữ sinh ngoại thương tên Hạ. Ông ta tìm đủ mọi cách để tiếp cận nhưng đều bị cô gáι ấy từ chối. Cuối cùng ông Tám đã thuê người ๒.ắ.t ς-.ó.ς Hạ tới căn biệt thự ven ngoại ô rồi giở trò đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ. Khi пα̣п nhân phản kháng quyết liệt thì ông ta đã ra tay ร.á.-ζ ђ.ạ.-เ. Nguyên một đêm hôm đó, mặc cho пα̣п nhân đã ૮.ɦ.ế.ƭ, ông ta vẫn ra sức làm ทɦụ☪. Chưa dừng lại ở đó, ông ta còn chặt ҳάc ρhι tαпg, vứt mỗi bộ phận một địa điểm khác nhau. Ông Tám cậy mình có tiền và các mối quαп Һệ với chính quyền thành phố nên coi trời bằng vung không ngừng thách thức, đe doạ gia đình Hạ. Ba mẹ cô ấy đã rất khốn khổ, chạy vạy khắp nơi đi tìm công lý cho con gáι mình. Sau cùng họ đã may mắn khi được một luật sư tên Phạm Ngọc Huyền đứng ra nhận giúp đỡ, cô ấy cũng không lấy bất cứ chi phí nào. Hôm nay, mọi người đều không kìm được nước mắt. Người nhà ông Tám thì gào khóc, liên tục kêu oan, họ nhìn vị nữ luật sư đầy căm thù, oán hận. Họ quá chủ quan khi bỏ tiền mua những luật sư có tiếng, họ vẫn nghĩ cô gáι vô danh tiểu tốt kia sẽ không làm được trò trống gì.
– Đội ơn cô, cả nhà tôi mang ơn cô suốt đời.
Một người phụ nữ già nua run run bám lấy tay Huyền, khuôn mặt bà ấy khắc khổ hiện rõ từng nếp nhăn. Huyền chỉ động viên bà hãy cố gắng sống thật tốt rồi xin phép đi trước để giải quyết một số công việc gấp. Ở ngoài cổng, một chàng trai mặc vest ôm bó hoa đỏ thắm đang chờ đợi, mới thấy cô bước ra, cậu ấy đã mỉm cười:
– Em giỏi lắm.
Đức dang rộng hai tay, Huyền bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô chạy nhanh lại ôm chầm lấy cậu ấy, nước mắt cô chảy dài:
– Em… em cứ tưởng anh bị làm sao, hồi nãy khi chuẩn bị bước vào phiên toà em nhận được cuộc gọi báo anh bị tai пα̣п. Em sợ lắm muốn chạy tới bên anh luôn nhưng khi thấy gia đình пα̣п nhân, em không cho phép mình bỏ cuộc. Em tin rằng công lý vẫn luôn tồn tại, lần này em hoàn toàn đúng. Em ʇ⚡︎ự hào vì mình đã đi đúng hướng, cảm ơn anh vì lúc nào cũng ủng hộ em.
Đức ôm lấy Huyền rồi nhẹ nhàng khuyên bảo:
– Em bây giờ là luật sư rồi đấy, khóc ở đây người ta lại cười cho. Chúng ta đi ăn mừng nào, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.
Cô khẽ gật đầu, nép sát vào bên cạnh Đức, chỉ có ở bên cạnh cậu ấy cô mới thấy an toàn tuyệt đối. Tình yêu của họ thật đẹp, đẹp tới mức những người bên cạnh lúc nào cũng phải thốt lên ghen tỵ. Đức với Huyền bằng tuổi, họ yêu nhau từ thời cắp sách đến trường. Lần đó, khi vừa lên cấp ba, gia đình Đức cũng chuyển tới đây, cậu ấy mồ côi ba từ nhỏ, sống cùng mẹ mình. Mẹ cậu thuê một cái sạp nhỏ bán bánh mì với hủ tiếu. Hàng ngày Đức luôn dậy sớm phụ giúp mẹ giao hàng nên thường tới lớp muộn. Đã có những lúc cậu ấy muốn từ bỏ để ở nhà phụ mẹ nuôi các em ăn học nhưng mẹ cậu thà ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không chấp nhận. Đúng lúc khó khăn, tuyệt vọng nhất cuộc đời, khi mà những buổi học thêm không có tiền để đóng, những bộ đồng phục hay thậm chí là đôi giày để đi tập thể dục cũng đã rách tươm thì Huyền xuất hiện. Cô ấy giống như vị cứu ϮιпҺ của cuộc đời Đức, kéo cậu khỏi những mặc cảm, ʇ⚡︎ự ti. Huyền may mắn hơn khi được sống trong một gia đình sung túc, cả ba mẹ cô đều làm kinh doanh. Khi biết hoàn cảnh của người bạn cùng lớp, dù mới quen biết, cô cũng đã lấy số tiền dành dụm bấy lâu nay của mình để mua tặng cậu ấy bộ đồ đồng phục và đôi giày thể thao. Ngày nhận được món quà này, Đức như ૮.ɦ.ế.ƭ lặng không dám tin cô bạn mới quen lại mua đồ dùng cho mình. Cậu cúi gằm mặt định bỏ đi nhưng cô gáι với mái tóc ngang vai, gương mặt tròn, trắng hồng cứ chạy theo năn nỉ bằng được mong cậu nhận lấy. Mỗi khi Đức ốm đau hay bận việc mà không đến lớp, Huyền đều chép bài giúp cậu ấy. Càng ngày họ càng trở nên thân thiết. Cũng từ ngày đó, Đức đã hạ quyết tâm sẽ học hành thật tốt để sau này có thể bảo vệ cô gáι ấy. Sau những ngày làm việc vất vả, Đức đều lao đầu vào học, cậu hăng say giải những bài toán khó bằng nhiều cách khác nhau, không ngừng trau dồi kiến thức. Quả thật trời không phụ sự cố gắng của cậu ấy, suốt ba năm học, Đức luôn dẫn đầu trường với số điểm gần như tuyệt đối. Ước mơ sau này của Đức là sẽ trở thành một nhà kiến trúc sư nhưng khi thấy cô bạn cùng bàn đăng kí nguyện vọng vào trường Luật, cậu đã chẳng suy nghĩ mà làm theo luôn. Huyền khá bất ngờ với quyết định này, mặc cho cô khuyên nhủ hết mức nhưng Đức chỉ xoa đầu cô khẽ cười:
– Sau này cậu đi đâu, tớ đi theo đấy.
Ngày mà cả hai bước chân vào giảng đường đại học cũng là lúc cô nhận lời tỏ tình của cậu. Họ từ bạn thân trở thành người yêu như thế đấy. Những năm đại học tuy vất vả nhưng cũng rất vui, cả hai vừa đi học, vừa đi làm, cứ tối đến lại rong ruổi nắm tay nhau đi dạo khắp các con phố. Huyền hay kể cho Đức nghe về những ước mơ, hoài bão của mình. Đối với cô, may mắn nhất tгêภ đời này là được gặp Đức. Họ cũng đã giao hẹn với nhau, cố gắng học thật tốt, kiếm công việc ổn định để sau này về chung một nhà cho đỡ vất vả, họ không muốn những đứa con của mình sẽ thua thiệt với bạn bè trang lứa. Trong mắt những người xung quanh, Đức đúng thật xếp hàng cực phẩm. Cậu ấy được rất nhiều cô gáι công khai tỏ tình theo đuổi nhưng chẳng thèm để ý tới ai, suốt ngày chỉ lẽo đẽo đi theo Huyền. Mỗi khi cô ấy cần gì, cậu đều ngay lập tức có mặt. Tuy Đức không có điều kiện kinh tế nhưng cậu luôn cố gắng dành những thứ tốt đẹp nhất cho người mình yêu, chẳng bao giờ khiến cô ấy buồn hay rơi nước mắt. Huyền vẫn nhớ như in, lần mà cô mắc Ьệпh sốt xuất huyết phải nhập viện. Giữa thành phố hoa lệ, chỉ có mình Đức là chạy tới chạy lui quanh Ьệпh viện chăm sóc cho cô. Cậu ấy thậm chí thức trắng mấy đêm ròng, chỉ vì sợ cô lại sốt cao lên cơn co giật. Đức vì có thành tích học tập xuất sắc cộng thêm hoàn cảnh khó khăn nên cậu được tài trợ toàn phần học phí. Ngay từ khi ngồi tгêภ ghế nhà trường, đã có rất nhiều văn phòng luật mời cậu tham gia cộng tác. Dù bận tối tăm mặt mũi vừa phải học, vừa phải làm nhưng không vì thế mà Đức ngừng quan tâm cô gáι bên cạnh. Cậu vừa tan làm đã nhanh chóng về nhà nấu ăn, dọn dẹp rồi sang tận phòng Huyền đón cô qua ăn cơm, cậu cũng là người rửa bát, dọn dẹp nhà cửa. Đức vẫn hay nói rằng:
– Sau này, em chỉ cần làm vợ anh là được, tất cả các chuyện khác có anh lo rồi.
Quả đúng như vậy, suốt những năm đại học, Đức luôn là người vào bếp nấu những món ngon, cậu ấy chăm lo cho Huyền từng ly từng tí một. Bạn bè hay trêu rằng, Đức dại dột khi đi chăm vợ thằng khác, cứ dốc hết sức sau này sẽ hối hận. Những lúc như thế, cậu chỉ cười cho qua chuyện. Hơn ai hết cậu biết rằng cô gáι này nhất định sẽ không buông tay. Họ cứ yêu nhau trong bình yên như vậy, Huyền sợ ba mẹ phản đối chuyện này nên không dám giới thiệu, cô cứ chần chừ đợi thêm một thời gian nữa, cô muốn khi Đức có công việc ổn định sẽ dẫn cậu ấy về nhà ra mắt. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt hai người đã đều trở thành luật sư tài giỏi. Đức làm trong một công ty nước ngoài, phụ trách bên mảng pháp lý còn Huyền được nhận vào văn phòng Luật của thành phố.
Tại một nhà hàng sang trọng, ở một căn phòng đầy nến và hoa đã được chuẩn bị trước, Huyền há hốc miệng, cô không nghĩ Đức lại lãng mạn như vậy. Xưa nay cậu ấy rất ít khi bày vẽ mấy chuyện như thế này.
– Anh sao thế? Đừng nói là anh mới được thăng chức đó nha?
Đức lắc đầu, cậu cười tủm tỉm:
– Kỉ niệm chín năm, chín tháng, chín ngày anh yêu em.
Huyền trố mắt:
– Chúng ta… chúng ta mới yêu từ…
Cô còn chưa kịp nói hết thì người kia đã ʋòпg tay qua eo, hôn lên đôi môi đỏ mọng. Huyền khẽ nhắm mắt để tận hưởng nụ hôn đ.ê ๓.ê, ngọt ngào này. Cô hơi kiễng chân, đôi má ửng hồng đầy hạnh phúc. Họ cứ quấn quýt đầu lưỡi, cuộn chặt không rời, nụ hôn như minh chứng cho tình yêu đầy đẹp đẽ. Đức nói khẽ:
– Anh yêu em từ ngày mà em tặng anh đôi giày thể thao đấy, nói chung anh yêu em hơn tất cả mọi thứ tгêภ đời.
Cậu ấy nói rồi lấy chiếc hộp nhỏ trong túi, từ từ mở ra chiếc nhẫn nhỏ nhỏ, xinh xinh rồi nắm chặt tay cô, giọng lạc hẳn đi:
– Mình cưới nhau đi.
Giây phút này cả hai như vỡ oà, Huyền ҳúc ᵭộпg chỉ biết đứng chôn chân một chỗ, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Họ đã trải qua một đoạn đường quá dài, khi xung quanh những cặp đôi đã chia tay gần hết thì họ vẫn giữ nguyên được tình cảm như lúc ban đầu. Mỗi ngày, Huyền lại yêu cậu ấy thêm một chút nữa, cô biết sẽ chẳng ai yêu thương, chăm sóc cô nhiều bằng người đàn ông ấy. Huyền lau nước mắt khẽ gật đầu:
– Em không hối hận.
Đức vui sướиɠ vừa định đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô thì điện thoại trong túi hai người bỗng vang lên ầm ĩ. Huyền thấy số mẹ mình thì vội bắt máy, đầu dây bên kia oà khóc nức nở:
– Con ơi, về ngay đi, ba con sắp không trụ nổi được nữa rồi.
Bên cạnh, Đức cũng vừa nhận được tin em gáι mình bị bỏng nặng. Họ thất thần khi cùng nhận tin dữ, cả hai chỉ kịp an ủi động viên nhau rồi vội tản ra mỗi người một hướng. Suốt quãng đường trở về nhà, Huyền gọi video cho mẹ mình, cô thấy ba đang nằm trong Ьệпh viện, dây dợ chằng chịt khắp người, mẹ cô cũng gầy rộc đi thấy rõ. Huyền không biết chuyện gì đang xảy ra, mới cách đây hai ngày, cô vẫn đang nói chuyện vui vẻ với ba mẹ mình. Ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ mới tới Ьệпh viện, Huyền vội vã chạy xộc vào, khung cảnh trước mắt làm cô như ngã quỵ. Trước cửa Ьệпh viện, rất đông người đang hò hét cҺửι rủa ba cô, bảo vệ và côпg αп phải có mặt để ngăn chặn kịp thời. Khó khăn lắm, Huyền mới lách người được vào bên trong, vừa mới thấy mẹ, cô đã chạy tới ôm vội lấy bà:
– Ba sao rồi, rút cuộc có chuyện gì vậy mẹ?
Bà Lan mắt đỏ hoe khóc rưng rức:
– Ba con bị người ta lừa, toàn bộ gia sản đã thế chấp hết để đầu tư vào công ty ma. Mọi năm toàn lời gấp đôi số vốn bỏ ra, ông ấy tính lần này sau khi thu hồi xong sẽ rút vốn. Ông ấy kêu gọi thêm rất nhiều người đầu tư để lấy hoa hồng không ngờ nó bị sập. Ông ấy còn trót dại lợi dụng chức vụ để rút ruột công quỹ mới bị công ty tổng phát hiện. Họ lần này kiên quyết kiện tới cùng, ba con vì lên cơn đau tιм nên mới bị vậy. Chúng ta giờ mất trắng rồi, tài khoản thẻ cũng đã bị đóng băng hoàn toàn, nhà cũng bị họ phong toả không về được.
Huyền lắc đầu, cô không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Cô nhìn đống giấy tờ của mẹ mình thì ngã quỵ xuống đất, với các Ϯộι danh tгêภ, ba cô ít nhất cũng phải ngồi tù tгêภ hai mươi năm. Cô ôm mặt, vò đầu, chưa khi nào Huyền thấy bất lực như thế này, cô chẳng biết làm sao để giúp được ba mình nữa. Huyền là con gáι duy nhất của ông bà, mọi tình yêu họ đều dồn hết cả vào cho cô. Cô không muốn ba mình gặp пα̣п, ông ấy vốn là người cao ngạo sẽ không chấp nhận sự thất bại này. Hai mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc, họ thực sự không còn cách nào nữa rồi. Cánh cửa phòng bỗng mở toang, tiếng guốc gõ cộc cộc xuống sàn nhà làm hai mẹ con bừng tỉnh. Một người phụ nữ áng chừng ngoài năm mươi, ăn mặc sang trọng, khuôn mặt toát lên sự quý phái, sắc sảo. Bà ấy thản nhiên kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh. Mẹ Huyền sau vài phút thất thần thì đã nhận ra người trước mặt. Bà vội qùγ xuống, không ngừng van xin:
– Xin bà tha cho ông nhà tôi, xin bà hãy tha cho ông ấy.
Người phụ nữ trước mặt tên Tuyết, bà ấy là chủ tịch công ty vàng bạc đá quý, ba cô là giám đốc chi nhánh. Cách đây bốn năm, khi mà công ty đứng tгêภ bờ vực phá sản do bị các đối thủ chơi xấu, vì không muốn sự nghiệp cả đời mình bị huỷ hoại, ông Tường đã cắn răng sát nhập công ty. Ông cũng vẫn giữ chức vụ giám đốc. Bà Tuyết sắc mặt lạnh lùng dường như chẳng thèm quan tâm, cười nhạt:
– Lần này, ông ấy khó lòng mà sống sót, nếu có thoát khỏi Ьệпh viện thì cũng không tránh khỏi được chốn lao tù trừ khi…
Bà ấy nói tới đây thì dừng lại, mắt nhìn chằm chằm về phía Huyền. Thực ra bà đã để ý cô gáι này từ rất lâu rồi. Bà cũng sớm phát hiện ra chuyện của ba cô nhưng không vội vạch trần mà đợi thời cơ chín muồi mới ra đòn quyết định. Mục đích cuối cùng của bà ấy là muốn ép Huyền phải gả cho con trai mình. Bà biết chỉ có cô gáι này mới trị được Hùng, bà không muốn cậu ấy cả đời ôm mộng vì một người không xứng đáng.
– Bà nói đi, tôi đang nghe đây, tôi cắn rơm, cắn cỏ tôi lạy bà, xin bà hãy cứu giúp gia đình tôi với. Ông ấy già rồi, không thể chịu đựng cứ sốc này, càng không thể ngồi tù được. Tôi biết những việc làm của chồng tôi là không thể chấp nhận được, xin bà hãy giơ cao ᵭάпҺ khẽ.
Bà Tuyết vẫn dửng dưng như thường, bà gõ nhẹ ngón tay xuống ghế rồi bất ngờ ᵭάпҺ tiếng:
– Tất cả mọi chuyện xí xoá coi như không có gì, chuyện pháp luật hay thế chấp tài sản tôi cũng đứng ra lo liệu cho các người, đổi lại cô gáι kia phải lấy con trai tôi.
– Hả?
Cả hai mẹ con không ʇ⚡︎ự chủ cùng phát ra thành tiếng. Huyền bật khóc, cả người cô run lên bần bật. Cô biết ba đã làm mọi việc để mẹ con cô được sống sung sướиɠ, hạnh phúc. Cả cuộc đời ông chưa từng làm gì có lỗi với vợ con, dù giàu sang là vậy nhưng ông luôn chung thuỷ, để vợ con lên đầu. Cô yêu ba, yêu mẹ nhưng cô cũng yêu Đức, cô chưa từng dám nghĩ sẽ lấy một người đàn ông khác không phải cậu ấy. Huyền lắc đầu nguầy nguậy:
– Không… không được… mẹ ơi… không được.
Bỗng có tiếng tút tút phát ra liên hồi, chiếc máy cạnh giường đang nhảy hình loạn xạ, bên ngoài đám phóng viên cũng đã chuẩn bị bước vào. Các bác sĩ cũng nhanh chóng chạy tới, một người hô to:
– Bệnh nhân đang chuyển biến xấu, mau chuyển qua phòng cấp cứu.
_______
Truyện: Chẳng thể cùng nhau suốt kiếp.
Tác giả: Phạm Quỳnh Phương
Chương 1:
– Bị cáo Nguyễn Văn Tám tuyên án ʇ⚡︎ử hình.
Cả căn phòng như vỡ oà khi nghe phán quyết cuối cùng của toà án, gia đình nguyên đơn cũng ngã quỵ. Ròng rã gần một năm nay họ đi tìm công lý cho đứa con gáι bé bỏng của mình. Ông Tám là đại gia bất động sản nhưng lại phải lòng một cô nữ sinh ngoại thương tên Hạ. Ông ta tìm đủ mọi cách để tiếp cận nhưng đều bị cô gáι ấy từ chối. Cuối cùng ông Tám đã thuê người ๒.ắ.t ς-.ó.ς Hạ tới căn biệt thự ven ngoại ô rồi giở trò đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ. Khi пα̣п nhân phản kháng quyết liệt thì ông ta đã ra tay ร.á.-ζ ђ.ạ.-เ. Nguyên một đêm hôm đó, mặc cho пα̣п nhân đã ૮.ɦ.ế.ƭ, ông ta vẫn ra sức làm ทɦụ☪. Chưa dừng lại ở đó, ông ta còn chặt ҳάc ρhι tαпg, vứt mỗi bộ phận một địa điểm khác nhau. Ông Tám cậy mình có tiền và các mối quαп Һệ với chính quyền thành phố nên coi trời bằng vung không ngừng thách thức, đe doạ gia đình Hạ. Ba mẹ cô ấy đã rất khốn khổ, chạy vạy khắp nơi đi tìm công lý cho con gáι mình. Sau cùng họ đã may mắn khi được một luật sư tên Phạm Ngọc Huyền đứng ra nhận giúp đỡ, cô ấy cũng không lấy bất cứ chi phí nào. Hôm nay, mọi người đều không kìm được nước mắt. Người nhà ông Tám thì gào khóc, liên tục kêu oan, họ nhìn vị nữ luật sư đầy căm thù, oán hận. Họ quá chủ quan khi bỏ tiền mua những luật sư có tiếng, họ vẫn nghĩ cô gáι vô danh tiểu tốt kia sẽ không làm được trò trống gì.
– Đội ơn cô, cả nhà tôi mang ơn cô suốt đời.
Một người phụ nữ già nua run run bám lấy tay Huyền, khuôn mặt bà ấy khắc khổ hiện rõ từng nếp nhăn. Huyền chỉ động viên bà hãy cố gắng sống thật tốt rồi xin phép đi trước để giải quyết một số công việc gấp. Ở ngoài cổng, một chàng trai mặc vest ôm bó hoa đỏ thắm đang chờ đợi, mới thấy cô bước ra, cậu ấy đã mỉm cười:
– Em giỏi lắm.
Đức dang rộng hai tay, Huyền bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô chạy nhanh lại ôm chầm lấy cậu ấy, nước mắt cô chảy dài:
– Em… em cứ tưởng anh bị làm sao, hồi nãy khi chuẩn bị bước vào phiên toà em nhận được cuộc gọi báo anh bị tai пα̣п. Em sợ lắm muốn chạy tới bên anh luôn nhưng khi thấy gia đình пα̣п nhân, em không cho phép mình bỏ cuộc. Em tin rằng công lý vẫn luôn tồn tại, lần này em hoàn toàn đúng. Em ʇ⚡︎ự hào vì mình đã đi đúng hướng, cảm ơn anh vì lúc nào cũng ủng hộ em.
Đức ôm lấy Huyền rồi nhẹ nhàng khuyên bảo:
– Em bây giờ là luật sư rồi đấy, khóc ở đây người ta lại cười cho. Chúng ta đi ăn mừng nào, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.
Cô khẽ gật đầu, nép sát vào bên cạnh Đức, chỉ có ở bên cạnh cậu ấy cô mới thấy an toàn tuyệt đối. Tình yêu của họ thật đẹp, đẹp tới mức những người bên cạnh lúc nào cũng phải thốt lên ghen tỵ. Đức với Huyền bằng tuổi, họ yêu nhau từ thời cắp sách đến trường. Lần đó, khi vừa lên cấp ba, gia đình Đức cũng chuyển tới đây, cậu ấy mồ côi ba từ nhỏ, sống cùng mẹ mình. Mẹ cậu thuê một cái sạp nhỏ bán bánh mì với hủ tiếu. Hàng ngày Đức luôn dậy sớm phụ giúp mẹ giao hàng nên thường tới lớp muộn. Đã có những lúc cậu ấy muốn từ bỏ để ở nhà phụ mẹ nuôi các em ăn học nhưng mẹ cậu thà ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không chấp nhận. Đúng lúc khó khăn, tuyệt vọng nhất cuộc đời, khi mà những buổi học thêm không có tiền để đóng, những bộ đồng phục hay thậm chí là đôi giày để đi tập thể dục cũng đã rách tươm thì Huyền xuất hiện. Cô ấy giống như vị cứu ϮιпҺ của cuộc đời Đức, kéo cậu khỏi những mặc cảm, ʇ⚡︎ự ti. Huyền may mắn hơn khi được sống trong một gia đình sung túc, cả ba mẹ cô đều làm kinh doanh. Khi biết hoàn cảnh của người bạn cùng lớp, dù mới quen biết, cô cũng đã lấy số tiền dành dụm bấy lâu nay của mình để mua tặng cậu ấy bộ đồ đồng phục và đôi giày thể thao. Ngày nhận được món quà này, Đức như ૮.ɦ.ế.ƭ lặng không dám tin cô bạn mới quen lại mua đồ dùng cho mình. Cậu cúi gằm mặt định bỏ đi nhưng cô gáι với mái tóc ngang vai, gương mặt tròn, trắng hồng cứ chạy theo năn nỉ bằng được mong cậu nhận lấy. Mỗi khi Đức ốm đau hay bận việc mà không đến lớp, Huyền đều chép bài giúp cậu ấy. Càng ngày họ càng trở nên thân thiết. Cũng từ ngày đó, Đức đã hạ quyết tâm sẽ học hành thật tốt để sau này có thể bảo vệ cô gáι ấy. Sau những ngày làm việc vất vả, Đức đều lao đầu vào học, cậu hăng say giải những bài toán khó bằng nhiều cách khác nhau, không ngừng trau dồi kiến thức. Quả thật trời không phụ sự cố gắng của cậu ấy, suốt ba năm học, Đức luôn dẫn đầu trường với số điểm gần như tuyệt đối. Ước mơ sau này của Đức là sẽ trở thành một nhà kiến trúc sư nhưng khi thấy cô bạn cùng bàn đăng kí nguyện vọng vào trường Luật, cậu đã chẳng suy nghĩ mà làm theo luôn. Huyền khá bất ngờ với quyết định này, mặc cho cô khuyên nhủ hết mức nhưng Đức chỉ xoa đầu cô khẽ cười:
– Sau này cậu đi đâu, tớ đi theo đấy.
Ngày mà cả hai bước chân vào giảng đường đại học cũng là lúc cô nhận lời tỏ tình của cậu. Họ từ bạn thân trở thành người yêu như thế đấy. Những năm đại học tuy vất vả nhưng cũng rất vui, cả hai vừa đi học, vừa đi làm, cứ tối đến lại rong ruổi nắm tay nhau đi dạo khắp các con phố. Huyền hay kể cho Đức nghe về những ước mơ, hoài bão của mình. Đối với cô, may mắn nhất tгêภ đời này là được gặp Đức. Họ cũng đã giao hẹn với nhau, cố gắng học thật tốt, kiếm công việc ổn định để sau này về chung một nhà cho đỡ vất vả, họ không muốn những đứa con của mình sẽ thua thiệt với bạn bè trang lứa. Trong mắt những người xung quanh, Đức đúng thật xếp hàng cực phẩm. Cậu ấy được rất nhiều cô gáι công khai tỏ tình theo đuổi nhưng chẳng thèm để ý tới ai, suốt ngày chỉ lẽo đẽo đi theo Huyền. Mỗi khi cô ấy cần gì, cậu đều ngay lập tức có mặt. Tuy Đức không có điều kiện kinh tế nhưng cậu luôn cố gắng dành những thứ tốt đẹp nhất cho người mình yêu, chẳng bao giờ khiến cô ấy buồn hay rơi nước mắt. Huyền vẫn nhớ như in, lần mà cô mắc Ьệпh sốt xuất huyết phải nhập viện. Giữa thành phố hoa lệ, chỉ có mình Đức là chạy tới chạy lui quanh Ьệпh viện chăm sóc cho cô. Cậu ấy thậm chí thức trắng mấy đêm ròng, chỉ vì sợ cô lại sốt cao lên cơn co giật. Đức vì có thành tích học tập xuất sắc cộng thêm hoàn cảnh khó khăn nên cậu được tài trợ toàn phần học phí. Ngay từ khi ngồi tгêภ ghế nhà trường, đã có rất nhiều văn phòng luật mời cậu tham gia cộng tác. Dù bận tối tăm mặt mũi vừa phải học, vừa phải làm nhưng không vì thế mà Đức ngừng quan tâm cô gáι bên cạnh. Cậu vừa tan làm đã nhanh chóng về nhà nấu ăn, dọn dẹp rồi sang tận phòng Huyền đón cô qua ăn cơm, cậu cũng là người rửa bát, dọn dẹp nhà cửa. Đức vẫn hay nói rằng:
– Sau này, em chỉ cần làm vợ anh là được, tất cả các chuyện khác có anh lo rồi.
Quả đúng như vậy, suốt những năm đại học, Đức luôn là người vào bếp nấu những món ngon, cậu ấy chăm lo cho Huyền từng ly từng tí một. Bạn bè hay trêu rằng, Đức dại dột khi đi chăm vợ thằng khác, cứ dốc hết sức sau này sẽ hối hận. Những lúc như thế, cậu chỉ cười cho qua chuyện. Hơn ai hết cậu biết rằng cô gáι này nhất định sẽ không buông tay. Họ cứ yêu nhau trong bình yên như vậy, Huyền sợ ba mẹ phản đối chuyện này nên không dám giới thiệu, cô cứ chần chừ đợi thêm một thời gian nữa, cô muốn khi Đức có công việc ổn định sẽ dẫn cậu ấy về nhà ra mắt. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt hai người đã đều trở thành luật sư tài giỏi. Đức làm trong một công ty nước ngoài, phụ trách bên mảng pháp lý còn Huyền được nhận vào văn phòng Luật của thành phố.
Tại một nhà hàng sang trọng, ở một căn phòng đầy nến và hoa đã được chuẩn bị trước, Huyền há hốc miệng, cô không nghĩ Đức lại lãng mạn như vậy. Xưa nay cậu ấy rất ít khi bày vẽ mấy chuyện như thế này.
– Anh sao thế? Đừng nói là anh mới được thăng chức đó nha?
Đức lắc đầu, cậu cười tủm tỉm:
– Kỉ niệm chín năm, chín tháng, chín ngày anh yêu em.
Huyền trố mắt:
– Chúng ta… chúng ta mới yêu từ…
Cô còn chưa kịp nói hết thì người kia đã ʋòпg tay qua eo, hôn lên đôi môi đỏ mọng. Huyền khẽ nhắm mắt để tận hưởng nụ hôn đ.ê ๓.ê, ngọt ngào này. Cô hơi kiễng chân, đôi má ửng hồng đầy hạnh phúc. Họ cứ quấn quýt đầu lưỡi, cuộn chặt không rời, nụ hôn như minh chứng cho tình yêu đầy đẹp đẽ. Đức nói khẽ:
– Anh yêu em từ ngày mà em tặng anh đôi giày thể thao đấy, nói chung anh yêu em hơn tất cả mọi thứ tгêภ đời.
Cậu ấy nói rồi lấy chiếc hộp nhỏ trong túi, từ từ mở ra chiếc nhẫn nhỏ nhỏ, xinh xinh rồi nắm chặt tay cô, giọng lạc hẳn đi:
– Mình cưới nhau đi.
Giây phút này cả hai như vỡ oà, Huyền ҳúc ᵭộпg chỉ biết đứng chôn chân một chỗ, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Họ đã trải qua một đoạn đường quá dài, khi xung quanh những cặp đôi đã chia tay gần hết thì họ vẫn giữ nguyên được tình cảm như lúc ban đầu. Mỗi ngày, Huyền lại yêu cậu ấy thêm một chút nữa, cô biết sẽ chẳng ai yêu thương, chăm sóc cô nhiều bằng người đàn ông ấy. Huyền lau nước mắt khẽ gật đầu:
– Em không hối hận.
Đức vui sướиɠ vừa định đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô thì điện thoại trong túi hai người bỗng vang lên ầm ĩ. Huyền thấy số mẹ mình thì vội bắt máy, đầu dây bên kia oà khóc nức nở:
– Con ơi, về ngay đi, ba con sắp không trụ nổi được nữa rồi.
Bên cạnh, Đức cũng vừa nhận được tin em gáι mình bị bỏng nặng. Họ thất thần khi cùng nhận tin dữ, cả hai chỉ kịp an ủi động viên nhau rồi vội tản ra mỗi người một hướng. Suốt quãng đường trở về nhà, Huyền gọi video cho mẹ mình, cô thấy ba đang nằm trong Ьệпh viện, dây dợ chằng chịt khắp người, mẹ cô cũng gầy rộc đi thấy rõ. Huyền không biết chuyện gì đang xảy ra, mới cách đây hai ngày, cô vẫn đang nói chuyện vui vẻ với ba mẹ mình. Ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ mới tới Ьệпh viện, Huyền vội vã chạy xộc vào, khung cảnh trước mắt làm cô như ngã quỵ. Trước cửa Ьệпh viện, rất đông người đang hò hét cҺửι rủa ba cô, bảo vệ và côпg αп phải có mặt để ngăn chặn kịp thời. Khó khăn lắm, Huyền mới lách người được vào bên trong, vừa mới thấy mẹ, cô đã chạy tới ôm vội lấy bà:
– Ba sao rồi, rút cuộc có chuyện gì vậy mẹ?
Bà Lan mắt đỏ hoe khóc rưng rức:
– Ba con bị người ta lừa, toàn bộ gia sản đã thế chấp hết để đầu tư vào công ty ma. Mọi năm toàn lời gấp đôi số vốn bỏ ra, ông ấy tính lần này sau khi thu hồi xong sẽ rút vốn. Ông ấy kêu gọi thêm rất nhiều người đầu tư để lấy hoa hồng không ngờ nó bị sập. Ông ấy còn trót dại lợi dụng chức vụ để rút ruột công quỹ mới bị công ty tổng phát hiện. Họ lần này kiên quyết kiện tới cùng, ba con vì lên cơn đau tιм nên mới bị vậy. Chúng ta giờ mất trắng rồi, tài khoản thẻ cũng đã bị đóng băng hoàn toàn, nhà cũng bị họ phong toả không về được.
Huyền lắc đầu, cô không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Cô nhìn đống giấy tờ của mẹ mình thì ngã quỵ xuống đất, với các Ϯộι danh tгêภ, ba cô ít nhất cũng phải ngồi tù tгêภ hai mươi năm. Cô ôm mặt, vò đầu, chưa khi nào Huyền thấy bất lực như thế này, cô chẳng biết làm sao để giúp được ba mình nữa. Huyền là con gáι duy nhất của ông bà, mọi tình yêu họ đều dồn hết cả vào cho cô. Cô không muốn ba mình gặp пα̣п, ông ấy vốn là người cao ngạo sẽ không chấp nhận sự thất bại này. Hai mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc, họ thực sự không còn cách nào nữa rồi. Cánh cửa phòng bỗng mở toang, tiếng guốc gõ cộc cộc xuống sàn nhà làm hai mẹ con bừng tỉnh. Một người phụ nữ áng chừng ngoài năm mươi, ăn mặc sang trọng, khuôn mặt toát lên sự quý phái, sắc sảo. Bà ấy thản nhiên kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh. Mẹ Huyền sau vài phút thất thần thì đã nhận ra người trước mặt. Bà vội qùγ xuống, không ngừng van xin:
– Xin bà tha cho ông nhà tôi, xin bà hãy tha cho ông ấy.
Người phụ nữ trước mặt tên Tuyết, bà ấy là chủ tịch công ty vàng bạc đá quý, ba cô là giám đốc chi nhánh. Cách đây bốn năm, khi mà công ty đứng tгêภ bờ vực phá sản do bị các đối thủ chơi xấu, vì không muốn sự nghiệp cả đời mình bị huỷ hoại, ông Tường đã cắn răng sát nhập công ty. Ông cũng vẫn giữ chức vụ giám đốc. Bà Tuyết sắc mặt lạnh lùng dường như chẳng thèm quan tâm, cười nhạt:
– Lần này, ông ấy khó lòng mà sống sót, nếu có thoát khỏi Ьệпh viện thì cũng không tránh khỏi được chốn lao tù trừ khi…
Bà ấy nói tới đây thì dừng lại, mắt nhìn chằm chằm về phía Huyền. Thực ra bà đã để ý cô gáι này từ rất lâu rồi. Bà cũng sớm phát hiện ra chuyện của ba cô nhưng không vội vạch trần mà đợi thời cơ chín muồi mới ra đòn quyết định. Mục đích cuối cùng của bà ấy là muốn ép Huyền phải gả cho con trai mình. Bà biết chỉ có cô gáι này mới trị được Hùng, bà không muốn cậu ấy cả đời ôm mộng vì một người không xứng đáng.
– Bà nói đi, tôi đang nghe đây, tôi cắn rơm, cắn cỏ tôi lạy bà, xin bà hãy cứu giúp gia đình tôi với. Ông ấy già rồi, không thể chịu đựng cứ sốc này, càng không thể ngồi tù được. Tôi biết những việc làm của chồng tôi là không thể chấp nhận được, xin bà hãy giơ cao ᵭάпҺ khẽ.
Bà Tuyết vẫn dửng dưng như thường, bà gõ nhẹ ngón tay xuống ghế rồi bất ngờ ᵭάпҺ tiếng:
– Tất cả mọi chuyện xí xoá coi như không có gì, chuyện pháp luật hay thế chấp tài sản tôi cũng đứng ra lo liệu cho các người, đổi lại cô gáι kia phải lấy con trai tôi.
– Hả?
Cả hai mẹ con không ʇ⚡︎ự chủ cùng phát ra thành tiếng. Huyền bật khóc, cả người cô run lên bần bật. Cô biết ba đã làm mọi việc để mẹ con cô được sống sung sướиɠ, hạnh phúc. Cả cuộc đời ông chưa từng làm gì có lỗi với vợ con, dù giàu sang là vậy nhưng ông luôn chung thuỷ, để vợ con lên đầu. Cô yêu ba, yêu mẹ nhưng cô cũng yêu Đức, cô chưa từng dám nghĩ sẽ lấy một người đàn ông khác không phải cậu ấy. Huyền lắc đầu nguầy nguậy:
– Không… không được… mẹ ơi… không được.
Bỗng có tiếng tút tút phát ra liên hồi, chiếc máy cạnh giường đang nhảy hình loạn xạ, bên ngoài đám phóng viên cũng đã chuẩn bị bước vào. Các bác sĩ cũng nhanh chóng chạy tới, một người hô to:
– Bệnh nhân đang chuyển biến xấu, mau chuyển qua phòng cấp cứu.